Cùng lúc ấy, ở trong phòng ngủ chính.
Ôn Dĩ Phàm chăm chú nhìn con số trên màn hình điện thoại, rơi vào trầm mặc. Nếu như thứ tự con số xáo trộn một chút, đổi thành “250*” thì tình huống so với bây giờ cũng không khác gì nhau. Nhưng cô cũng không chột dạ, trấn tĩnh gõ thêm một câu:
【Đây là tiền anh gửi còn dư, tôi gửi trả lại anh. 】
(*250: Khi một ai đó bị gọi là “250” nghĩa là người đó ngu ngốc, vô tích sự.)
—— tin nhắn không gửi được.
Hai người chưa kết bạn trên Alipay.
Trên màn hình lập tức hiện lên dòng chữ: 【Bạn chỉ có thể gửi tin nhắn sau khi đã kết bạn. Bấm vào đây để gửi lời mời kết bạn. 】
Cùng lúc đó, cô nhận được tin nhắn WeChat của Tang Diên: 【? 】
“...”
Quả nhiên là một dấu hỏi.
Khi Ôn Dĩ Phàm vừa nhìn thấy tin nhắn “520” kia cô đã lập tức đoán được phản ứng của anh.
Đúng chính xác như dự đoán của cô.
Không đợi Ôn Dĩ Phàm trả lời.
Ôn Dĩ Phàm lại gửi tiếp một tin nhắn: 【 Vậy tôi gởi thừa mười lăm đồng rồi.】
Ôn Dĩ Phàm: 【 Anh chuyển lại tiền thừa qua WeChat cho tôi nhé.】
“...”
Dọn dẹp xong đồ đạc, nền nhà cũng dính đầy bụi, Ôn Dĩ Phàm mở cửa phòng. Thấy đèn phòng khách đã tắt, chỉ còn lại đèn hành lang, cô đi ra ngoài, đến ban công lấy thau và cây lau nhà.
Ôn Dĩ Phàm quét dọn xong, rửa sạch cây lau nhà, rồi lại đem cất lại ở ban công.
Đang định trở về phòng mình, đi ngang qua cửa phòng Tang Diên thì.
Anh đột nhiên mở cửa.
Ôn Dĩ Phàm dừng chân, ánh mắt hai người giao nhau.
Tóc Tang Diên vẫn hơi ướt, vài sợi tóc tùy ý rơi trên trán, trên người anh mặc một bộ quần áo ở nhà, so với ngày thường trông anh có vẻ hiền hòa hơn. Anh liếc cô một cái, không chủ động nói chuyện.
Ôn Dĩ Phàm cũng không lên tiếng, dời ánh mắt, đi về phòng mình.
Sẵn tiện khóa cửa phòng lại.
Lúc này vừa mới hơn mười một giờ, Ôn Dĩ Phàm vẫn chưa thấy buồn ngủ. Cô đặt máy tính lên bàn, viết bản thảo một lúc lâu mới cảm thấy mí mắt muốn nhíu lại. Nhưng vì mới đổi sang một căn phòng khác, cô bị lạ giường, một lúc lâu vẫn chưa ngủ được.
Phòng bên cạnh của Tang Diên cũng im ắng.
Ôn Dĩ Phàm tự dưng cảm thấy không tin được.
Thời điểm mới biết nhau, cô nghĩ bọn họ không có điểm gì chung.
Chắc chỉ là kiểu quan hệ bạn cùng lớp rất bình thường, sau khi tốt nghiệp sẽ cắt đứt liên lạc, nếu có gặp mặt cũng cùng lắm chỉ gật đầu chào.
Bởi vì tính cách hai người khác nhau một trời một vực, hơn nữa cả hai đều không thích nói chuyện. Vì vậy từ hôm khai giảng đến trễ phải ngồi cùng bàn đến một thời gian sau, Ôn Dĩ Phàm và Tang Diên chưa từng trò chuyện với nhau.
Hơn nữa việc hai người ngồi cùng bàn cũng không kéo dài lâu.
Sau đó, vì bạn bè lén lút đồn đại, mà hai người lại có mối liên hệ.
Ôn Dĩ Phàm bấm nhận, với lấy cái muỗng khuấy cà phê.
Chung Tư Kiều: “Cậu tìm được bạn cùng phòng rồi à? Ai vậy?”
Nghe vậy, Ôn Dĩ Phàm vô thức nhìn về phía Tang Diên, quyết định lướt qua không trả lời câu hỏi này, đợi sẽ nói với cô ấy sau vậy: “Ừ, mới vừa tìm được. Dù sao cũng không ở lâu, ba tháng sẽ dọn đi.”
Ôn Dĩ Phàm: “Mình quên nói với cậu, cậu xin lỗi bạn cậu thay mình nhé!”
“Gì mà bạn mình chứ! Hihi mình không nhịn nổi nữa!” Chung Tư Kiều chợt cười thành tiếng, rồi sau đó như là đang nói chuyện với người bên cạnh: “Được rồi Hướng Lãng, đừng ngồi nghe không như vậy, cậu không nhịn đến khó chịu sao?”
Ôn Dĩ Phàm reo lên ngạc nhiên: “Hướng Lãng đang ở bên cạnh cậu sao?”
Nghe nói như vậy, Tang Diên lúc này mới hơi phản ứng một chút, thoáng nghiêng đầu.
Một giây sau, bên đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nam cởi mở, lời nói mang đậm ý cười:
“Ừ, là mình.”
“Trở về lúc nào vậy?” Ôn Dĩ Phàm cười: “Sao chẳng báo trước gì cả, mình cũng không nghe Kiều Kiều nhắc đến.”
“Sao mình lại không nói chứ, “ Chung Tư Kiều ồn ào, lập tức giải thích: “Không phải lần trước gặp mình đã nói với cậu là tháng sau tên nhóc này về nước à. Chính cậu quên mất thì có!”
Nhắc đến, Ôn Dĩ Phàm và Hướng Lãng đã rất lâu không gặp.
Từ lúc cô dời đến Bắc Du đã không trở lại Nam Vu. Còn Hướng Lãng sau khi tốt nghiệp trung học liền đi du học, đến nay cũng đã nhiều năm, lúc đầu hai người có liên lạc thường xuyên nhưng lâu ngày rồi cũng ít dần.
Tình hình của cậu ấy gần đây đều do Chung Tư Kiều cập nhật cho cô.
“Hôm nay không phải thứ hai sao? Kiều Kiều cậu không đi làm sao?” Ôn Dĩ Phàm hỏi, “Hai người sao lại ở cùng một chỗ vậy?”
“Công ty của mình đã bắt đầu nghỉ trưa, “ Chung Tư Kiều giải thích, “Bọn mình mới vừa gặp nhau, sáng sớm đã nhắn tin cho cậu định rủ cậu đến luôn. Kết quả là đến giờ này cậu mới trả lời tin nhắn.”
Ôn Dĩ Phàm thản nhiên nói: “Mình mới vừa tỉnh ngủ.”
Hướng Lãng vui vẻ: “Mình cũng đoán vậy.”
“Được rồi, cậu nhanh nhanh ăn sáng rồi đi làm đi!” Chung Tư Kiều nói: “Biết cậu hôm nay không rảnh, hay chúng ta hẹn trước đi! Khi nào cậu rảnh, cả ba chúng ta tụ tập một bữa.”
“Hai ngày nữa nhé.” Ôn Dĩ Phàm suy nghĩ, “Thứ tư mình không đi làm.”
Chung Tư Kiều lại hỏi: “Tết cậu được nghỉ mấy ngày?”
Ôn Dĩ Phàm: “Ba ngày.”
“Ui cha, ô ô ô Dĩ Phàm của chúng ta đáng thương quá.” Chung Tư Kiều nói: “Thôi được rồi, mình không quấy rầy cậu nữa, vậy hai ngày sau gặp nhé. Vòng tay mình để quên lần trước cậu cầm theo giùm mình luôn nhé!”
Hướng Lãng bổ sung: “Nhớ đừng để bọn mình leo cây!”
Ôn Dĩ Phàm bật cười: “Đương nhiên sẽ không.”
Cúp điện thoại, Ôn Dĩ Phàm cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, vừa ngước mắt, bỗng nhiên gặp phải ánh mắt của Tang Diên. Vốn tưởng rằng chỉ là trùng hợp, cô dời ánh mắt, nhưng liếc mắt lại vẫn thấy anh còn đang nhìn cô.
Vừa lúc Ôn Dĩ Phàm định hỏi anh có chuyện gì muốn nói, Tang Diên bất ngờ nhắc đến nội dung cuộc điện thoại vừa rồi của cô.
“Em thứ tư nghỉ sao?”
Ôn Dĩ Phàm nhìn anh: “Ừ.”
Tang Diên buông điện thoại xuống: “Định đi ra ngoài chơi à?”
Ôn Dĩ Phàm gật đầu một cái, vô thức nói: “Hướng Lãng về nước, định tụ họp một chút.”
Trả lời xong, cô nhìn về phía Tang Diên, thuận miệng nói: “Hai người chắc là biết nhau nhỉ, cậu ấy có nói với tôi là hai người học chung năm lớp mười hai.”
Tang Diên: “Ừm, không có ấn tượng.”
“...”
Ôn Dĩ Phàm không biết anh hỏi làm gì, nhưng cũng không nói thêm.
Một lát sau.
Tang Diên lại hỏi: “Chọn địa điểm chưa?”
Ôn Dĩ Phàm: “Chưa.”
“Vậy thì hẹn ở chỗ quán bar của tôi đi?” Tang Diên hai chân bắt chéo gác lên ghế sofa, chậm rãi nói, “Dù sao cũng là bạn thuê chung nhà, giúp đỡ hỗ trợ việc làm ăn của tôi với!”