Tạ Lẫm chỉ cảm thấy trái tim mình bị nước mắt của Chu Uyển Doanh bóp nghẽn, đau lòng đến nỗi cổ họng như có muôn vàn hạt cát đổ đầy. Anh vừa lau nước mắt cho cô vừa nhỏ giọng gọi cô dậy: “Uyển Uyển, Uyển Uyển, anh đây, anh là Tạ Lẫm, anh đến thăm em này.”
Chu Uyển Doanh mắc kẹt trong bóng đem tuyệt vọng, loáng thoáng nghe thấy giọng nói mà cô ngày đêm nhớ mong. Cô mở to mắt, hai mắt đẫm lệ mông lung khiến Tạ Lẫm đau lòng đến độ thở cũng thấy đau.
Anh dịu dàng lau nước mắt cho cô, nhỏ giọng: “Anh tới rồi đây Uyển Uyển, đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
Chu Uyển Doanh ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Tạ Lẫm, cho rằng bản thân đang nằm mơ.
“Tạ Lẫm.” Cô cất tiếng gọi anh, lúc nói chuyện vô tình động vào miệng vết thương bên khoé môi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây