----
Tần Thịnh đi đã nửa tháng, Tống Nam Chi lần đầu tiên trong đời cảm nhận được thế nào là tương tư. Mặc dù ngày nào cũng gọi điện cho anh, nhưng cũng chỉ là qua điện thoại, hoàn toàn không thể an ủi nỗi nhớ nhung trong lòng.
Chiều hôm đó, Lâm Yên hẹn cô về trường cấp ba ăn vặt, hai người đến một quán ăn vặt mà hồi đi học thường đến, mua ít đồ ăn, gọi hai cốc trà sữa, tìm một chỗ ngồi thân thuộc.
Tống Nam Chi nhiều năm không về đây, ngồi xuống còn hơi ngạc nhiên: “Không ngờ quán này vẫn còn.”
Lâm Yên nói: “Tớ cũng không ngờ, dạo trước kéo Thẩm Duật Thư đi ăn đêm, đi đến đây mới phát hiện quán này vẫn còn, nhưng hình như ông chủ đã nghỉ hưu rồi, bây giờ là con trai ông ấy kinh doanh.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây