Sau khi chào tạm biệt hai con sóc nhỏ. Một người, một trâu, một mèo cũng đóng gói hành lý xong.
Phía sau gió vẫn thổi như cũ, đi qua cánh rừng, tiếp tục hành trình đi về phía trước.
Tuy nói phía trước chính là núi Kinh Môn nhưng mà cái “phía trước” đó là mấy trăm dặm đường núi. Rừng cây càng rậm rạp, đường núi càng khó đi. Thế núi hai bên càng lúc càng cao, thung lũng càng lúc càng sâu không thể đo lường được.
Một người, một trâu, một mèo đói bụng thì dừng chân nhóm lửa nấu cơm ngay tại chỗ, ăn lương khô chống đói, khát thì uống suối suối, gặp núi leo núi, gặp sông lội sông, giống như trăm năm trước, quay lại con đường cũ.
Bỗng nhiên nhớ tới một câu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây