“Tiên sinh, phía trước có khách điếm!”
Nhìn thấy khách sạn, bạch diện thư sinh vui mừng ra mặt.
Trong hơn nửa tháng hắn đi theo Lý Bình An và Lão Ngưu, trên đường đi toàn là rừng núi hoang vắng, màn trời chiếu đất.
Lý Bình An và Lão Ngưu đã quen với hoàn cảnh như vậy. Trời tối vẫn có thể thoải mái bước đi. Trời nắng thì tìm bóng cây nằm xuống vừa ăn quả dại lót dạ vừa ứng phó với sự dây dưa của bạch diện thư sinh. Còn Bạch diện thư sinh thì bây giờ đã nhìn không ra cái gọi là “bạch diện” nữa, thêm vài ngày chắc sẽ không khác gì một tên ăn mày.
Thế nhưng hắn lại rất thích thú, không quan tâm những thay đổi đó.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây