Lý Bình An cười nói: “Muốn làm hết sức mình, nghe theo thiên mệnh. Trên đời này người bất hạnh nhất là người mệnh thì mỏng như giấy nhưng lòng lại cao hơn trời, sống cuộc sống bình thường không có gì là không tốt.”
Bàn Tuấn gật đầu, “Tiên sinh, ta đã nghĩ thông suốt rồi.
Ban đầu lúc còn ở An Bắc Tứ Trấn, Trong bốn người thì ta cái gì cũng không phải, có thể đi vào Hoài Lộc học viện tu hành đọc sách, hiện giờ còn có một cái đạo quán nhỏ, ta đã rất thỏa mãn.”
Vừa ăn vừa nói chuyện, thời gian trôi qua rất nhanh.
Tuyên Như cùng Ôn Nhược Hải ăn một hồi, mười phần biết điều dọn dẹp rồi rời đi, để Lý Bình An cùng Bàn Tuấn ôn chuyện.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây