Hoàng đế rút tay về, đôi mắt lạnh lùng không chút cảm xúc, liếc nhìn ngực mình, có vẻ muốn phân biệt xem cái xương sườn thứ mấy của mình bị cây dùi sắt cứng rắn kia đập nát. Ngài không nhớ mình đã đánh ra bao nhiêu đòn, cũng không nhớ đã phun ra bao nhiêu máu, chỉ nhớ mình chưa hề lùi bước, nhưng cũng chẳng tiến lên, chỉ đứng như một con rối trên bậc thềm đá, trước cung điện của mình, cứ máy móc đánh ra đòn.
Lão Ngũ ngã bao nhiêu lần? Đứng dậy được bao nhiêu lần? Trẫm đời này ngã được mấy lần? Lại bò dậy được mấy lần? Tại sao rõ ràng lão Ngũ sắp đổ rồi mà vẫn cố vùng vẫy đứng dậy, hay hắn không biết loại quái vật hư hắn cũng có ngày chết thật? Nếu lão Ngũ không phải vật chết mà là người sống, biết sinh tử, sợ sinh tử, sao hắn không thể hiện ra?
Tại sao động tác của lão Ngũ rõ ràng đã chậm đi nhiều thế, nhưng cây dùi sắt cứng rắn trong tay vẫn luôn đập trúng người trẫm? Hay là vì... trẫm cũng đã già, sắp đèn cạn dầu?
Không, không thể, không đúng, không cam, không chịu. Trong đôi mắt lạnh lẽo thoáng lên tia lửa mờ ảo rồi cũng tắt ngúm trong vô tận mỏi mệt và chán nản.
Đây là trận chiến kinh thiên nhất định sẽ được ghi vào sử sách, hay chỉ là màn kịch nhỏ chìm vào dòng chảy lịch sử? Dù thế nào đi nữa, Khánh Đế cũng thấy phiền chán, giống như năm xưa khi phụ hoàng lên ngôi một số năm, bản thân bị ép buộc đau đớn chuẩn bị việc Thái Bình biệt viện. Vài năm sau lại có đêm tanh máu ở kinh đô, Đại Đông sơn dụ giết hai lão già kia, An Chi ở kinh đô dụ giết những kẻ dám phản bội... Năm ngoái còn muốn dụ cái rương đó ra, nay lão Ngũ cũng đến.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây