Từ khi bị thương đến nay, thân thể bệ hạ vẫn chưa có chuyển biến tốt đẹp. Dù hồi phục nhanh hơn người thường rất nhiều, nhưng vẫn dễ mệt mỏi, cũng ít quản lý triều chính hơn trước. May là Hồ Đại học sĩ và Phan Linh Đại học sĩ điều hành tốt Môn Hạ Trung Thư. Nhưng ba tháng trước, Tam hoàng tử bị quản thúc nửa năm bỗng được phụng chỉ nghe giảng tại Ngự Thư phòng, tới tháng này bắt đầu thay bệ hạ duyệt tấu chương. Từ những động thái này, trên dưới triều đình Nam Khánh đều đoán được ý định trong lòng bệ hạ.
Hoàng đế bệ hạ phong Diệp Hoàn làm Thái phó võ đạo, hôm nay lại âm thầm truyền mật chỉ, bí mật truyền công pháp và lệnh hắn tới thân cận với Tam hoàng tử, hàm ý trong đó không cần hỏi cũng biết. Diệp Hoàn kinh ngạc, vô cùng cảm kích, lại một lần nữa dập đầu tạ ơn.
“Đi đi. Nhớ kỹ điều trẫm nói hôm nay.” Hoàng đế bệ hạ nhìn góc mái hiên cung điện ngày càng tối, đôi mắt híp lại, chậm rãi nói: “Nhất là câu đó. Trong các con trai của trẫm, chỉ có An Chi tàn nhẫn nhất. Nếu hắn thực sự còn sống, trước mặt hắn ngươi nhất định phải lùi lại ba bước.”
Vầng trán Diệp Hoàn hơi cau lại, bỗng nhiên một chút giận dữ từ đâu dâng lên. Cơn tức giận này không phải vì bệ hạ bảo mình gặp Phạm Nhàn phải lui ba bước, mà là cảm thấy Phạm Nhàn thật sự là kẻ đại nghịch bất đạo, bất trung và bất hiếu, hoàn toàn không phải thần tử tốt, nhi tử tốt!
Nhưng Diệp Hoàn không nói gì, sau khi cung kính lạy một lần nữa, bèn đi dọc theo hành lang dài ra ngoài hoàng cung. Đi được một đoạn, vai Diệp Hoàn cảm thấy càng lúc càng nặng nề, tâm trạng cũng trầm xuống. Một phần vì biết bệ hạ giao cho mình trọng trách nặng nề, phần khác là vì đột nhiên nghe thấy trong câu nói của bệ hạ hôm nay một mùi vị rất bất ổn, mùi vị của người già.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây