Có điều lúc chia tay, vẻ mỏi mệt trong mắt Hải Đường khiến Phạm Nhàn thương cảm. Không biết dưới tâm chí cương quyết thống nhất thiên hạ của Khánh Đế, Bắc Tề còn có thể trụ vững bao lâu nữa. Cũng không biết nếu Khánh quân thực sự chiếm được Thượng Kinh thành, liệu tòa hoàng cung tuyệt đẹp có bị đốt cháy không, trong biển lửa có bóng dáng những nữ nhân của mình Hải Đường, Lý Lý và Tiểu Hoàng đế hay không.
Cho dù là cái nhìn cá nhân đối với lịch sử hay theo tính cách, Phạm Nhàn chỉ có một thái độ. Y nhất định phải ngăn cản tất cả những thứ này. Nhưng y không hứa hẹn gì, không biểu đạt điều gì, chỉ một mực im lặng, dẫn theo Ngũ Trúc thúc, cô đơn sải bước về nam.
Trong thu buồn, lá vàng lá đỏ, dưới bầu trời quang đãng, Phạm Nhàn và Ngũ Trúc lặng lẽ nam tiến, không biết bao lâu rồi nhưng Ngũ Trúc vẫn chưa nói lời nào. Tâm trạng Phạm Nhàn rất nặng nề. Y không biết về kinh sẽ làm gì, nhưng trực giác và tin tức Hoàng đế có thể bị bệnh nặng thúc giục y tiếp tục bước đi.
Tô Văn Mậu, người kế nhiệm thành công nhất sau Vương Khải Niên đã chết. Cả lão thọt và Diệp Khinh Mi cũng đều đã qua đời từ lâu. Sau khi chứng kiến những cảnh tượng bi hoan ly hợp của nhân loại trong Thần Miếu, đáng lẽ Phạm Nhàn nên coi nhẹ sinh tử. Nhưng một khi bước vào nhân gian, trái tim trần tục trở lại khiến y không thể dễ dàng bỏ qua chuyện sống chết của mọi người.
Vẫn cỗ xe ngựa màu đen, Phạm Nhàn nhìn Ngũ Trúc ngồi trong buồng xe, không hề ngạc nhiên khi phát hiện gò má đó vẫn thanh tú như trước, tấm vải đen trong gió thu vẫn quyến rũ như xưa. Tất cả giống hệt hai mươi năm trước từ kinh đô đến Đạm Châu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây