“Hắn khó mà chống đỡ lâu được, vết thương vốn chưa lành lại bị đâm xuyên qua người, mất máu quá nhiều. Dù có vượt băng nguyên về nam cũng rất khó khăn, huống hồ hắn không coi trọng tính mệnh, cố chấp phải lên đây thử một lần.” Vương Thập Tam Lang xoay người đứng cạnh Hải Đường, nhìn Phạm Nhàn vẫn cố gắng kêu gọi Ngũ Trúc, bình tĩnh nói: “Suốt một ngày đêm hắn nói không ngừng, cũng bị đông cứng một ngày đêm rồi, nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ có con đường chết.”
“Ngươi có thể khuyên hắn đi không? Xem ra đại sư mù không hề giết hắn theo lệnh của tiên nhân trong miếu.”
“Nếu giết thì tốt biết mấy, ngươi sẽ không phải như ta đêm qua, cứ nghe tiếng nói tuyệt vọng của hắn.” Vương Thập Tam Lang bỗng cười nói: “Nhưng ta phục Phạm Nhàn thật, người tự hủy mình như vậy cũng thật hiếm thấy.”
Hải Đường nhìn khuôn mặt tái nhợt, đỏ ửng tiều tụy của Phạm Nhàn, cứ nhìn mãi, bỗng thân thể run lên, trong mắt ánh lóe lên vẻ ánh sáng hơn cả dãy núi tuyết phía xa.
Vương Thập Tam Lang bất chợt cảm nhận được một luồng dao động bên cạnh, mắt mở to nhìn Hải Đường.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây