Bỗng y nghiến răng, máu rỉ ra khóe miệng. Y nhìn chằm chằm Ngũ Trúc, tức giận nhìn chằm chằm, một lúc sau mới lấy lại bình tĩnh, gầm lên: “Ta không tin điều này! Đừng giả vờ nữa! Ta biết ngươi còn nhớ!”
“Ta biết ngươi nhớ!” Giọng Phạm Nhàn khàn đặc, nói liên tục khiến dây thanh quản tổn thương, “Ta không tin ngươi quên được những năm tháng trên vách đá ấy, ta không tin ngươi quên đêm ấy, lúc nói về cái rương, nói về mẹ ta, ngươi đã từng cười. Ngươi quên rồi sao?”
“Còn đêm mưa hôm ấy? Ngươi lừa Hồng Tứ Dương ra khỏi cung rồi khoác lác với ta là ngươi có thể giết chết hắn... Chúng ta lấy trộm chìa khóa, mở rương ra, ngươi lại cười. Rõ ràng ngươi biết cười mà, sao cứ giả vờ như xác chết vậy?” Phạm Nhàn ho dữ dội, quát.
Ngũ Trúc vẫn bất động, cây dùi sắt trong tay cũng không hề rung động, chỉ vào cổ họng Phạm Nhàn. Tuyết vẫn lạnh lẽo rơi xuống, trước Thần Miếu chỉ còn tiếng Phạm Nhàn vọng lại.
Dần dà, bầu trời hơi tối đi, có lẽ đã đến đêm, hoặc là mây dày đặc lại, nhưng tuyết trên đầu Phạm Nhàn đã ngừng rơi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây