Khi Phạm Nhàn quyết định một lần nữa băng qua đường hầm chật hẹp dưới chân núi tuyết, nhóm ba người tranh luận dữ dội nhất kể từ sau khi gặp nhau ở sông Vụ Độ. Cuộc tranh cãi bắt nguồn từ những bất đồng quan điểm của mọi người. Cả ba đều hiểu rất rõ lý do Phạm Nhàn nhất định phải quay lại Thần Miếu, nhưng Hải Đường và Vương Thập Tam Lang càng hiểu đây là hành động cực kỳ mạo hiểm. Mọi người vừa thoát khỏi Thần Miếu, đại sư mù kia không giết Phạm Nhàn, nhưng nếu Phạm Nhàn quay lại, ai biết sẽ gặp phải chuyện gì?
Hải Đường và Vương Thập Tam Lang rất lo lắng cho sinh tử của Phạm Nhàn, bởi một sự thật khiến tâm trạng họ phức tạp là, Thần Miếu dường như chẳng quan tâm đến sinh tử của hai người, chỉ muốn giữ Phạm Nhàn lại vĩnh viễn ở ngôi miếu ấy.
Không rõ là mùa hè hay mùa thu, gió tuyết ở cực Bắc dần thổi mạnh trở lại, không khí càng lúc càng rét buốt khiến người ta rùng mình. Hải Đường khoác áo lông dày, đôi mắt sáng sủa mà mệt mỏi, thành thật khuyên Phạm Nhàn: “Suốt chặng đường vài tháng này, thật ra ta và Thập Tam Lang chẳng làm được gì, chẳng giúp được gì cho ngươi, nhưng chúng ta không thể đứng nhìn ngươi đi vào chỗ chết.”
Tay phải Phạm Nhàn siết chặt cây gậy gỗ giúp mình đi lại, nghe lời Hải Đường nhưng không hề phản ứng, gương mặt vẫn bình thản.
“Ta nghĩ chúng ta nên mau chóng quay về phương nam, dù là về Thượng Kinh thành hay Đông Di thành, rồi cùng sơn môn Thiên Nhất đạo hay đệ tử Kiếm Lư quay lại Thần Miếu một lần nữa, hy vọng cứu được vị đại sư kia sẽ lớn hơn.” Vương Thập Tam Lang không rõ mối quan hệ thực sự giữa Ngũ Trúc và Phạm Nhàn, nhưng biết Phạm Nhàn rất quan tâm tới vị Đại tông sư ấy. Có điều hắn cũng không hiểu tại sao dưới sức ép của Thần Miếu, vị Đại tông sư kia không hề chống cự mà còn đâm Phạm Nhàn một nhát.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây