Nhưng liệu những thứ như văn minh kỹ thuật có thể mang lại cuộc sống tốt đẹp hơn cho những người nông dân lam lũ đồng áng, những người phải bán con bán cái để sống, liệu những thứ đó có thực sự không bao giờ xuất hiện trên thế giới này? Phạm Nhàn không phải kẻ chỉ biết kỹ thuật, nhưng y vẫn tin tưởng chắc chắn rằng nhân loại thế kỷ XXI của thế giới kia chắc chắn sống hạnh phúc hơn nhân loại thế kỷ XVII, XVIII rất nhiều.
Lợi ích tổng thể ư? Đây là một khái niệm mơ hồ thậm chí hơi vô lý, liệu có phải do một thực thể phi nhân loại thiếu cảm xúc, có lẽ rất ít lầm lẫn định đoạt hay không? Sắc mặt Phạm Nhàn hơi tái nhợt, nhìn vị ông lão đang bồng bềnh trên đầu, im lặng rất lâu rồi mới hỏi: “Rốt cuộc lợi ích tổng thể của nhân loại là ở đâu?”
Ông lão cũng im lặng rất lâu rồi mới nói: “Thần Miếu không biết, nhưng Thần Miếu biết có những con đường không thể đi theo.”
“Chẳng trách lần trước sứ giả từ phương nam tới, dọc đường giết rất nhiều bách tính vô tội. Nếu ba điều luật thực sự có hiệu lực, làm sao lại xảy ra tình huống đó?” Phạm Nhàn nhìn lão giả, giọng run run nói: “Vì khái niệm mơ hồ lợi ích tổng thể kia, ngươi có thể làm bất cứ điều gì ngươi muốn. Ngươi không thấy điều này rất nguy hiểm sao?”
“Thần Miếu có cách tự kiểm soát bản thân, đó là phán đoán dựa trên dữ liệu.” Lão giả bình tĩnh nói: “Thần Miếu không thể đứng nhìn nhân loại đi theo con đường cũ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây