Phạm Nhàn nhắm chặt hai mắt, lông mi khẽ run rẩy, mãi đến hôm nay y mới biết được bí mật này, thì ra Đại Đông sơn chính là nơi khởi phát chiến tranh, cả ngọn núi bị nóng chảy thành nửa ngọn núi cô độc bên bờ biển, đá núi bị nhiệt độ cao hòa tan thành một mảng ngọc bích trong suốt, đó là cảnh tượng kinh khủng đến mức nào.
“Cho nên bức xạ tồn tại mạnh nhất tỏa ra từ Đại Đông sơn, cũng giống như thiên địa nguyên khí mạnh nhất...” Giọng Phạm Nhàn khàn khàn vang lên, nói ra suy luận của mình: “Nếu như phán đoán của ta đúng, ta không hiểu tại sao bức xạ giết chóc lại có thể trở thành thiên địa nguyên khí? Nếu như con dân thế gian thực sự là dân cư còn sót lại đời trước, tại sao trong cơ thể họ lại có kinh mạch?”
“Bởi vì nhân loại là loài ngu xuẩn nhất, cũng là loài thông minh nhất. Điều then chốt, họ là loài có khả năng thích nghi môi trường cao nhất.” Giọng nói Thần Miếu vang lên đáp lại: “Về điểm này, ta hoàn toàn tin tưởng.”
Thuở xưa có ngọn núi, trong núi có ngôi miếu, trong miếu có một người, người ấy kể một câu chuyện, người ấy nói: Thuở xưa có ngọn núi... Nếu những chuyện Phạm Nhàn trải qua trong Thần Miếu cứ thế tiếp diễn, chắc chắn những kẻ ngóng trông y sống hay chết trên thiên hạ sẽ bị vùi lấp dưới nhiều lớp tơ nhện rồi bị mài chết dần.
Giống như thế giới sau thảm họa, dù là nhân quả hay bất cứ điều gì cũng không thể mãi mãi rơi vào vòng lặp khô khan được. Sau khi nền văn minh sụp đổ và tái sinh, không thể nào tạo ra hình hành hoàn toàn giống ban đầu, cho dù ngay từ lúc nhân loại mới nhú lên Thần Miếu còn sót lại này đã liên tục qua vị sứ giả mù truyền tải hạt giống nền văn minh trước đó cho nhân loại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây