Tơ máu trong mắt đại diện cho nỗi mệt mỏi và tâm trí căng thẳng, Phạm Nhàn lại xoa mắt rồi ngẩng đầu lên nhìn cảnh tuyết phủ bất biến kia. Y biết chắc chắn sẽ có thay đổi, nếu không làm sao nền văn minh có thể tồn tại đến ngày nay? Điều khiến y run sợ nhất là vẫn chưa thấy bóng dáng những người cùng thời kia, không biết họ đã phải chịu đựng những gì.
Kiến trúc tráng lệ, tuyệt vời, tinh xảo, đơn sơ, cổ xưa... hoàn toàn không tương xứng với những túp lều trên cỏ dại trong thế giới này. Chúng cũng là những thứ chịu tổn thất nặng nề nhất trong thảm họa. Con người thời đó nắm giữ bí mật sáng tạo của Đấng Tạo Hóa, nhưng cuối cùng lại ném những vũ khí tàn phá ấy lên đầu mình, rõ thật điên rồ.
Nhiệt độ cao làm tan chảy xi măng cốt thép, sóng thần san phẳng mọi thứ còn lại, những tia vô hình giết chết tất cả mọi người. Sau hạn hán là lũ lụt, sau sương giá là tuyết rơi, bao nhiêu năm trôi qua, tuyết dày phủ tất cả, không còn dấu vết huy hoàng khi xưa, cũng không ai biết từng có một nền văn minh rực rỡ trên thế giới này.
Sau biết bao năm tuyết rơi, cuối cùng lại có người xuất hiện trong cảnh tượng ấy. Nền văn minh bị hủy diệt, bản năng sinh tồn, cuộc chiến đẫm máu tái diễn. Trong đống đổ nát, những sinh vật còn sống sót vì mưu sinh chỉ có thể bộc lộ mặt động vật tàn bạo nhất mà nhân tính khó lòng chấp nhận.
Phạm Nhàn không muốn nhìn những cảnh đó, nên hình ảnh nhanh chóng trôi qua. Hệt như y đang ngồi trước cỗ máy thời gian, chứng kiến quá trình sụp đổ của nền văn minh, những dấu tích còn lại của nó, rồi ngọn lửa văn minh cuối cùng cũng mất dạng trong hoang mạc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây