Đoàn xe chó kéo chậm rãi dừng lại cạnh tàn tích của một dải sông băng. Phạm Nhàn híp mắt, nhìn về phía ngọn núi tuyết xa xăm, ngắm nhìn đỉnh núi kỳ vĩ, lạnh lẽo dưới ánh bạc dịu dàng của bầu trời, trong lồng ngực không kìm được dâng lên một chút xúc động, xúc động từ tận đáy lòng nhanh chóng lan ra khắp người khiến ngón tay Phạm Nhàn khẽ run rẩy.
Trong mơ, y từng thấy ngọn núi tuyết lớn giống như Đại Đông sơn này. Trong mơ, ngọn núi tuyết cao vời vợi, thần bí và cường đại, lạnh giá như thế, giống hệt cảm giác Hoàng đế đem lại cho Phạm Nhàn. Nhưng hôm nay, khi ngọn núi tuyết vĩ đại ấy đột ngột xuất hiện trước mắt, Phạm Nhàn lại cảm thấy vô cùng phấn khởi.
Con người sợ chết nhưng sớm nghe đạo chiều chết cũng đáng, nếu trong cuộc đời ngắn ngủi có thể chiêm ngưỡng những cảnh quan mà người khác không thể thấy, biết thêm nhiều bí mật của trời đất, hiểu được những điều bí ẩn hấp dẫn con người và thúc đẩy nhân loại tiến hoá, đó là niềm loại hưởng thụ như thế nào?
Thân thể Phạm Nhàn đột ngột cứng đờ, tiếng ho dai dẳng cũng dừng lại, y tham lam ngắm nhìn ngọn núi tuyết thanh vắng kia, muốn khắc sâu cảnh tượng lay động lòng người này, để sau này dù qua bao năm tháng vẫn không thể quên đi.
Xúc động không chỉ bởi cảnh này, mà còn bởi nguyên khí trong núi nồng đậm đến mức khiến người ta run rẩy. Gương mặt Phạm Nhàn tái nhợt, gầy gò đến cực điểm, nhưng với mỗi nhịp thở, dường như cảm nhận được bản thân dần khỏe mạnh trở lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây