“Về mặt hiểu biết đối với thế giới này, các ngươi không bằng ta, nên cứ nghe theo ta là được rồi.” Phạm Nhàn rất bình tĩnh nói, trong giọng đầy sự tự tin không thể nghi ngờ. Đúng vậy, từ khi cùng Đại Bảo quan sát thiên văn, y đã xác nhận đây là trái đất, nếu là trái đất thì tất nhiên ở bắc cực có hiện tượng ngày dài đêm dài.
Phương bắc thế giới này quá lạnh giá, ít người có thể tới sâu trong cánh đồng tuyết, càng ít người sống sót trở về, nên trong truyền thuyết, Thần Miếu luôn mang bầu không khí huyền diệu, đầy bí ẩn. Nhưng với Phạm Nhàn, thứ huyền bí ấy hoàn toàn vô dụng.
Phạm Nhàn lấy từ trong cái bọc bên cạnh ra ba thứ rất kỳ lạ, đưa hai bộ cho Hải Đường và Vương Thập Tam Lang rồi nói: “Từ bây giờ, trong mắt chúng ta chỉ còn tuyết trắng, màu sắc quá đơn điệu sẽ gây hại cho mắt. Dù có quen hay không các ngươi cũng phải đeo thứ này.”
Nói xong, Phạm Nhàn liền đeo món đồ lên sống mũi, hóa ra là một cặp kính làm bằng thủy tinh, chỉ là phần tròng được sơn màu đen nhám, vẫn có thể nhìn xuyên qua được ánh sáng.
Hải Đường híp mắt nhìn Phạm Nhàn một hồi lâu mà không nói gì, càng cảm thấy khó mà thấu hiểu ý đồ của y, cũng không rõ vật này có tác dụng gì. Có tốt cho mắt không? Cô không hỏi nhiều, chỉ bắt chước Phạm Nhàn đeo cặp kính đen đầu tiên xuất hiện trên thế giới này lên sống mũi thẳng tắp của mình.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây