“Chúng ta rời kinh đô muộn hơn ngươi.” Hải Đường phủi tuyết trên áo lông dày rồi ngồi xuống bên cạnh Phạm Nhàn, không biết có phải nhớ lại chuyện xảy ra tháng trước ở kinh đô hay không mà nụ cười hội ngộ trên mặt cô dần biến mất, bình tĩnh nói: “Nghe nói sau đó vì ngươi trốn khỏi kinh đô trước nên triều đình giảm bớt lực lượng truy bắt, chúng ta mới có cơ hội.”
Phạm Nhàn gật đầu, ho hai tiếng rồi nói: “Còn sống là tốt rồi. Giữa chúng ta cũng không cần nói lời cảm tạ, chuyện ở kinh đô kia vốn liên quan tới hai lão quái vật sư phụ của các ngươi, nói cho cùng vẫn là các ngươi nên cảm ơn ta.”
Hải Đường thở dài, lặng lẽ nhìn khuôn mặt tái nhợt của Phạm Nhàn, lắc đầu cười nói: “Còn tưởng sau trận chiến này ngươi sẽ trưởng thành hơn chứ, không ngờ vẫn thích nói đùa như vậy.”
“Trưởng thành ư? Hai mươi năm đầu đời ta đã chín chắn sớm rồi, khó khăn lắm mới lấy lại chút trẻ trung, sao có thể vứt bỏ được.” Phạm Nhàn cười đáp rồi quay sang Vương Thập Tam Lang hỏi: “Vết thương của ngươi thế nào rồi?”
Kể từ khi Vương Thập Tam Lang xuất hiện trước mắt, Phạm Nhàn đã nhận ra cánh tay phải của hắn ta có vấn đề, bị Hoàng đế đánh trọng thương dường như không thể phục hồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây