Dù Ngôn Băng Vân có muốn đọc hay không, những câu chữ không mấy đẹp đẽ kia vẫn như ma quỷ xâm nhập tâm trí hắn. Hắn bắt đầu suy tư, thẫn thờ, cảm thấy quyết định đêm hôm đó bị phụ thân uy hiếp phải che chở Phạm Nhàn, có lẽ cũng chưa hẳn là quyết định hoàn toàn sai lầm, có hại cho Đại Khánh.
Hắn bước đến cửa sổ mật thất, nhìn qua khung cửa một góc hoàng cung trong ánh chiều tà, hơi nhíu mày , cảm thấy ánh đỏ phản chiếu kia hơi chói mắt. Sau khi thoáng giật mình, hắn lấy ra một mảnh vải đen từ góc bàn, cẩn thận che kín cửa sổ kính, ngăn cảnh tượng hoàng cung, như vậy hắn mới có thể yên tâm hơn một chút.
Ngày ấy Hoàng đế trong cung bị thích khách bắn trọng thương, song may mắn không mất mạng, chỉ có điều lúc hôn mê lúc tỉnh táo, cũng không rõ tình trạng hiện giờ ra sao. Nhưng chính vị Hoàng đế mạnh mẽ ấy, mỗi lần tỉnh dậy đều lạnh lùng ban hành lệnh truy kích, nhất định phải giữ Phạm Nhàn lại trong lãnh thổ Khánh Quốc. Ngược lại, đối với những thích khách từ Bắc Tề và Đông Di thành, triều đình lại hầu như không quan tâm tới những kẻ sống sót.
Ngôn Băng Vân vén một góc vải đen lên, nhìn chằm chằm vào hoàng thành huy hoàng kia, suy nghĩ về một chuyện khác. Hình như ngoài việc truy sát Phạm Nhàn hay tìm thi thể y, cung đình còn âm thầm tìm kiếm một vật gì đó. Trong lòng bệ hạ, dường như vật ấy còn quan trọng hơn cả Phạm Nhàn, đó là cái gì đây?
o O o
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây