Ngôn Băng Vân im lặng một lúc mới nói: “Đây là công việc của Viện, con không thể vì tư tình.”
Ngôn Nhược Hải liếc nhìn hắn một cái rồi nói: “Rốt cuộc trong phủ có thể che giấu được người hay không, con rõ nhất.”
Ngôn Băng Vân hành lễ vấn an, cáo lui bước đi. Lúc đi ngang qua cái núi giả khổng lồ trước hành lang, bỗng dừng bước, mắt nhìn những rêu xanh cùng tuyết còn sót lại trên mặt núi, chợt nghĩ đến một số quy tắc kỳ lạ thuở nhỏ trong nhà, cảm thấy mình dường như đã bỏ sót điều gì đó.
o O o
May mà trời đông ngày dài, căn phòng tối này không quá ẩm ướt. Nhưng kinh mạch trong người vẫn đầy ắp vết thương, những sợi dây thép đỏ rực vẫn xuyên qua đó, đau nhức không dứt, giống hàng vạn mũi kim nhỏ châm vào đầu. Cơn đau khiến Phạm Nhàn không thể khống chế được khí hải sau lưng, thậm chí ngay cả vận chân khí lực cơ bản cũng không thể. Muốn dùng chân khí Thiên Nhất đạo để chữa lành kinh mạch giờ đây chỉ còn là ước vọng xa vời.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây