Phạm Nhàn híp mắt, nhìn thiết kỵ oai hùng ở ngã ba, nhìn Diệp Trọng tự mình dẫn quân, nhìn mũi tên đáng sợ trên tầng hai các nhà dân, nhìn đám người mặc áo choàng tuyết lạnh lẽo tiến về phía chính giữa bãi tuyết, cuối cùng không nhịn được thở dài.
Năm đó chính y từng bố trí, Đại hoàng tử dùng cấm quân thanh tảy bắt đầu từ những ngôi nhà đó, Giám Sát viện phối hợp với Hắc Kỵ dọc theo Chính Dương môn tới ngã ba, trực tiếp chém đứt đội kỵ binh phản loạn, đóng đinh Tần Hằng trước hoàng thành, khiến Lão Tần gia đoạn tử tuyệt tôn.
Hôm nay bố trí của Hoàng đế cũng giống như 3 năm trước của Phạm Nhàn, chặn hết mọi đường sống của y. Cứ như lịch sử lặp lại, không biết trong cõi âm u có thứ gọi là báo ứng hay không.
Bao vây điểm yếu, dụ địch ra khỏi hang ổ, dẹp sạch mọi thế lực dám chống đối mình, đây là thói quen Hoàng đế vẫn dùng, nhưng trước Đại Đông sơn, trận địa hôm nay tính là gì? Dù là thói quen, với sức mạnh khổng lồ của Khánh Quốc hỗ trợ, vẫn chẳng ai phá nổi mưu kế của Hoàng đế.
“Thật không có gì mới.” Đôi mắt Phạm Nhàn đờ đẫn, máu me lẫn lộn nói câu rồi gục xuống lòng Hải Đường. Hôm nay đấu với Khánh Đế nhiều hiệp, cuối cùng phải dùng kiếm khí ngón tay, vẫn không thắng được chân khí tối thượng của Hoàng đế, bị một ngón tay đánh gục, tinh thần chân nguyên đã cạn kiệt tới mức đèn cạn dầu, y có thể nhịn đến giờ phút này mới ngất đi đã rất phi thường.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây