Lúc này Phạm Nhàn có mọc cánh cũng không thoát. Nhưng dường như y không muốn chạy, chỉ lẳng lặng nhìn Hạ Tông Vĩ sau đám người rồi tùy ý bước lên phía trước.
Một bước chân khiến bao quan lại kinh hãi thót tim, trong phòng la ó ầm ĩ. Mười mấy thị vệ vây quanh Phạm Nhàn lại áp sát hơn.
Phạm Nhàn dừng bước, nhìn Hạ Tông Vĩ đang đứng cách đó không xa qua đám người, bình tĩnh nói: “Có lẽ như nhiều người nói, thực ra ngươi là một quan lại tài giỏi, rất có thể tương lai sẽ trở thành danh thần trong sử sách.”
Rồi y lắc đầu: “Nhưng ta sẽ không cho ngươi cơ hội ấy, không cho ngươi sống tiếp. Nhắc tới cũng lạ, không hiểu sao ta ghét ngươi đến thế, nỗi căm ghét này hoàn toàn vô cớ... Lòng tham công danh lợi lộc của ngươi quá nặng, luôn muốn giẫm lên đầu người khác để leo lên, đó là điều ta không ưa nhất.”
“Cho dù không ưa, chỉ đánh ngươi vài đấm là xong, nhưng không ngờ ngươi lại bỏ cả cuộc đời để chống đối ta.” Phạm Nhàn cười khẽ: “Thật đáng tiếc, sự nghiệp ấy không hề rực rỡ, ngược lại còn cho ta thêm nhiều lý do để giết ngươi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây