Kết Hôn Âm Dương

Chương 69: Hóa ra chúng ta giống nhau

Chương Trước Chương Tiếp

Tôi xông vào phòng, cảnh tượng của căn phòng làm tôi bàng hoàng.

Có năm con ma đã chiếm phòng của tôi, một con bấu lên trần, một con chễm chệ trên giường, một con ở dưới giường, một con treo mình lên cửa sổ, một con đang lục thùng rác. Mỗi con một vẻ và nhìn đều kinh tởm, bẩn thỉu đến rùng mình.

Trong đó, một con nhìn rất quen – đó chính là con ma lúc trước đội đoạn ruột dài lòng thòng của nó lên đầu, điều này thì tôi cũng khó mà quên được.

Những con ma mà tối hôm qua tôi nhìn thấy, chúng đã tìm đến tận nơi.

“Giúp… Giúp… tôi…” Một con ma bò nhanh về phía tôi, tóm lấy chân tôi.

“Không rảnh!” Tôi gắt lên, chợt nhớ lời anh Mạc đã từng nói, nếu bị ma ám, thì mình phải hung tợn hơn nó!

Cho nên tôi lấy hết sức, giơ chân lên giẫm thẳng vào con ma đó.

Bép…

Lúc giẫm xuống mặt con ma đó, tôi còn cảm giác mình như giẫm phải một đống phân trâu, nhầy nhầy, thôi thối và cái tay của con ma nát bét bắt tung tóe ra sàn.

Ôi anh giai ơi, tôi không biết bọn ma quỷ các anh lại mềm yếu như thế, tôi lại cứ nghĩ anh sẽ cứng đờ như cương thi…

Cảnh tượng kinh tởm trước mặt làm tôi càm thấy buồn nôn, đặc biệt là tôi vừa mới ăn tối xong…

Tôi cố gắng kìm nén trước cảnh tượng đó để khỏi bị nôn. Rồi không biết lấy cái lá gan to đùng ở đâu, tôi vòng qua người con ma này, rồi tiến về phía giường, bây giờ trên giường tôi đang đặt chiếc máy tính của Tiểu Phấn, tôi cũng không hiểu sao, người tôi lại u mê và chỉ nhìn vào chiếc máy tính, rồi bị nó thu hút qua đó.

Tôi đi qua đó, mấy con ma cùng chuyển hướng bâu vào tôi, tôi dồn hết lực vào đan điền, rồi hét lớn: “Cút!!!”

Sau đó, tôi chẳng thèm để ý đến chúng, ngay lập tức với tay quay màn hình cái máy tính đó ra, xem nội dung Tiểu Phấn đã viết được đến đâu.

Lại là một mặt word trắng tinh.

Sao lại không có chữ nào thế này?

Điện thoại vẫn để bên cạnh, màn hình còn đang sáng. Có vẻ Tiểu Phấn mới chạy đâu đó ra ngoài kia.

Tôi cầm điện thoại lên, phát hiện thấy cô ta đã update mới một chương và đang mở đúng đoạn:

… Máu, trước mặt Chu Á Hồng là một cảnh tượng vô cùng khủng khiếp.

Thoáng chốc, trong đầu Chu Á Hồng chỉ còn một mảng trắng xóa.

Cô ngây ngốc đứng ở đó, không dám tin một con người lanh lẹ hoạt bát trước đây, bây giờ đã chết ngay trước mắt.

Bác sĩ đến.

Bảo vệ cũng chạy lại.

Tất cả những người đàn ông này dùng hết sức lực của mình để áp chế bệnh nhân điên loạn, có người bị thương, nhưng cuối cùng vẫn áp chế được anh ta, ép anh ta mặc áo bó tay và đưa anh ta về phòng bệnh.

Cũng, đưa cả cô ấy lên cáng đi mất.

Lúc này, có một người đi đến bên Chu Á Hồng và chạm vào vai cô, người đó vừa chạm vào người Chu Á Hồng thì hồn phách của cô đã quay trở lại, cô hét lên một tiếng rồi chạy về phòng bệnh của mình.

Sau khi trở về phòng, cô liền trốn trong chăn, trốn cả một buổi tối.

Cô đau đớn.

Nước mắt ướt đẫm gối.

Nhưng cô vẫn không thể chấp nhận được sự thật này, rằng, cô bé y tá ngày ngày vui vẻ làm bạn với cô, đã bị một bệnh nhân trong lúc phát bệnh ra tay đánh chết ngay trước mặt Chu Á Hồng!

Chu Á Hồng khóc cả một đêm dài, cũng không biết là khóc đến mấy giờ, cô dần mệt và bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau.

Xoạch!

Ánh sáng rọi vào mắt của Chu Á Hồng chói lóa, cô mau chóng bừng tỉnh!

“Ngủ gì mà ngủ? Dậy chơi nào!”

Có người đứng chắn trước ánh sáng, làm cô không thể nhìn rõ mặt người đó, nhưng Chu Á Hồng có thể nhận ra giọng nói này.

Viên Phi Phi!

Chính là cô y tá vừa mới chết ngày hôm qua, hôm nay lại trở về bên cô, nguyên vẹn như lúc đầu, đang vui vẻ mạnh khỏe gọi cô dậy!

Lúc này Chu Á Hồng không biết rằng nên vui hay nên buồn, từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ rằng việc mình có con mắt âm dương là một việc đáng mừng, nhưng bây giờ có thể dùng nó để nhìn thấy người bạn đã chết của cô, ít ra, cô biết người bạn ấy chưa bao giờ rời bỏ mình.

Lúc này, họ vẫn làm những việc như ngày thường, uống thuốc đúng thời gian, ra ngoài đi dạo phơi nắng đúng thời gian như mọi ngày.

Viên Phi Phi căn bản là không hề để ý đến ánh mắt dò xét từ phía Chu Á Hồng.

Chu Á Hồng rất vui vẻ, lúc đầu cô còn lo sợ Viên Phi Phi đi dưới ánh nắng sẽ bị hồn bay phách lạc, nhưng Viên Phi Phi lại không bị ảnh hưởng gì, ánh nắng xuyên qua người cô ấy, cả người cô ấy nhuộm đầy ánh nắng vàng rực rỡ, cô ấy thật xinh đẹp và cô ấy lại còn không có bóng, tất cả những điều này đều minh chứng một điều, rằng cô ấy đã là ma.

Cô có nên nói điều này cho Viên Phi Phi nghe hay không?

Nói với cô ấy rằng – Cô ấy thực ra đã chết?

Nếu nói cho cô ấy nghe, vậy có phải cô ấy sẽ biến thành những con ma quỷ hung dữ như những con mà cô đã nhìn thấy?

Cô do dự và quyết định sẽ không nói ra.

Cô kéo tay Viên Phi Phi, tay của cô ấy lạnh buốt, nhưng cô không hề quan tâm đến sự lạnh lẽo đó: “Phi Phi, Tôi thấy... Tôi thấy bệnh của mình đã khỏi rồi!”

“Í?” Viên Phi Phi nghiêng nghiêng đầu, thắc mắc hỏi vì sao.

Chu Á Hồng cười nói: “Hôm nay tôi đột nhiên cảm thấy, việc có đôi mắt âm dương lại chẳng phải là việc gì xấu xa lắm! Tôi… Tôi có thể thử làm bạn với lũ ma quỷ!”

Viên Phi Phi chậc chậc mấy tiếng: “Xem cô nói kìa, dựa vào mấy lời này của cô, bác sĩ có thể cho cô xuất viện hay sao?”

“Có. Tôi cảm thấy bệnh của tôi đã khỏi hoàn toàn rồi.” Chu Á Hồng nhìn Viên Phi Phi, vui mừng nói.

Viên Phi Phi hừ một tiếng, quay đầu lại: “Tôi nhớ, bác sĩ có nói với cô, chỉ cần có người đếm những người dưới sân này trùng khớp với số lượng người mà cô đếm, thì bệnh cô mới coi là khỏi. Tôi bây giờ đếm cho cô xem nhé, xem bệnh của cô đã khỏi thật, hay là giả.”

Nói xong, Viên Phi Phi bắt đầu đếm người đi dạo dưới sân.

Một, hai, ba,… Ba mươi hai, ba mươi ba, ba mươi tư…

“Bốn mươi sáu! Thế nào? Cô đếm đến đâu rồi?” Viên Phi Phi vẫn cứ như thế, lí lắc quay đầu lại, hất hất cái cằm đáng yêu về phía cô.

Chu Á Hồng cười.

Khi Viên Phi Phi đếm vượt quá con số ba mươi tư, cô dường như càng hiểu ra.

Hóa ra, trên đời này, có thể nhìn thấy ma mà không phải có con mắt âm dương thì đương nhiên là…

Ma!

Hóa ra cô đã chết từ lâu rồi.

Từ sau tai nạn ngày hôm đó, cô đã là người không còn trên dương gian, nếu không, trong suốt thời gian nằm viện ở đây, sẽ có người nhà đến chăm sóc cho cô đến lúc bình phục, chứ không để cô nằm một mình trong căn phòng bệnh lạnh lẽo của bệnh viện tâm thần.

“Hóa ra, chúng ta đều giống nhau…” Chu Á Hồng vui vẻ nói. Cô đã tìm lại được ký ức của mình, và biến mất ngay trước mắt Viên Phi Phi, chỉ để lại một mình Viên Phi Phi ở đó ngây ngốc.

Viên Phi Phi thấy mơ hồ, cô ấy không hiểu lời mà Chu Á Hồng nói là gì, cũng không hiểu Chu Á Hồng tại sao lại đột nhiên biến mất.

Một lát sau, ký ức của cô ấy loạn lên, rồi tự động sắp xếp lại.

Viên Phi Phi không hề biết rằng mình đã chết, quên mất việc biến mất của Chu Á Hồng và việc cô ta biến mất ngay trước mắt.

Cô ấy lại vui vẻ trở lại, nhảy chân sáo, chạy về phía những người đang đi dạo trong sân.

Vòng tuần hoàn của vận mệnh, lại bắt đầu.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)