“Đợi chút, tôi sắp xong rồi.” Tôi vội vàng trả lời, sau đó thấy vô cùng khó xử, Tiểu Phấn còn ở đây, tôi nên đưa cô ta ra ngoài, hay để cô ta ở lại trong phòng?
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy mình không biết nên tự quyết thế nào? Dù gì dì Mai cũng đáng tin tưởng. Thế là tôi nắm lấy tay Tiểu Phấn nói: “Đi, tôi đưa cô ra gặp dì Mai.”
Không ngờ Tiểu Phấn rụt tay lại, cương quyết nói: “Tôi sẽ ở đây, chẳng đi đâu hết!”
“Cô…”
“Tiểu La à, cô còn làm gì đó, mọi người đều đang đợi cô!”
Tôi nhìn Tiểu Phấn cứ cố chấp như thế, cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành nói với Tiểu Phấn: “Bên ngoài cửa có dán lá bùa rồi, cô nhớ này, nếu có nghe thấy tiếng động gì đều không được mở cửa, đêm nay chắc chắn không vấn đề gì xảy ra. Đợi tôi trở về, tôi giờ… phải đi ăn cơm với họ, rồi sẽ trở lại ngay.”
Tiểu Phấn lại nói: “Hy Hy, nếu như có một ngày cô không nhìn thấy tôi nữa, nhớ giúp tôi viết tiếp tiểu thuyết!”
“Cô nói bậy gì thế, chỉ có ma quỷ mới biến mất. Mà tôi nói cô nghe, tôi rất là siêu đấy, cho dù cô có biến thành ma rồi biến mất, tôi cũng sẽ có cách lôi cô về bắt cô viết tiếp tiểu thuyết, cho nên đừng nghĩ lung tung, tôi đi đây.” Tôi đóng cửa, rồi vội vàng đi ra ngoài.
Dì Mai đang đợi tôi ngoài cửa, thấy tôi thì cũng không nói gì nữa, đưa tôi cùng đi ăn cơm.
Trên đường đi tôi không yên tâm, vả lại dì Mai cũng khá thân thiết, nên tôi kể cho dì Mai việc Tiểu Phấn vẫn còn lưu lại ở bệnh viện, dì Mai nghe xong không vui vẻ lắm: “Điều này cũng không sao cả, bệnh viện này cũng có người sống là các bệnh nhân, người sống có thể ở đây, chỉ cần không làm chuyện gì linh tinh thì sẽ không gặp nguy hiểm gì cả. Chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó tôi sẽ cùng cô đi xem người bạn của cô, sau đó tôi sẽ cố gắng đưa cô ta ra khỏi đây. Nếu không yên tâm, chúng ta có thể bảo cậu Mạc giúp đỡ.”
Anh Mạc là người duy nhất trong “Tứ đại ác nhân” biết chút thuật khắc chế ma quỷ, dì Mai chỉ là người bình thường, đến đây làm việc cho viện trưởng Âm, ai mà biết lúc đưa Tiểu Phấn đi, bà ta có bị ma quỷ nhắm tới nữa không, tốt hơn hết là tìm người như anh Mạc, thì có thể sẽ giải quyết ổn thỏa được.
Hôm nay lúc ăn cơm, tôi phát hiện ở nhà ăn còn thêm nhiều khuôn mặt mới, nhìn bộ đồ trên người họ, thì mới biết họ cũng là công nhân viên ở đây, tôi còn tưởng chỉ có bốn người bọn dì Mai là trực ca tối! À, tôi nhớ ra, còn các bác sĩ cũng có lần đến thăm khám cho tôi vào buổi tối.
Khi đang ăn cơm, dì Mai không giấu được đã phun ra chuyện về Tiểu Phấn, vừa bắt đầu, mọi người cũng không phản ứng gì, nhưng khi nói đến Tiểu Phấn có con mắt âm dương, thì không khí lại bị trầm hẳn xuống.
Tất cả mọi người, sắc mặt trở nên kỳ quái.
Hồi lâu, anh Mạc mới hỏi: “Hy Hy, cô nói, người bạn đó của cô đến hôm nay mới phát hiện ra bản thân có con mắt âm dương?”
“Đúng… thế.” Tôi thấy không khí hơi nặng nề, nên cẩn thận đáp lời: “Tiểu Phấn đều đi làm ban ngày, ban ngày không có nhiều ma, cho dù có ma, thì ma ban ngày cũng nhìn giống với người thường, cho nên Tiểu Phấn sẽ không thể nhận ra được. Mà Tiểu Phấn vốn dĩ cũng không hay đi chơi, ban ngày đi làm, tối về lại viết tiểu thuyết, cũng ít khi ra ngoài, cho nên cô ta không có nhiều cơ hội mà nhìn thấy ma, nên đến hôm nay cô ta mới phát hiện ra điều đó, thì điều này cũng không có gì khó hiểu, phải không?”
“Ừ.” Anh Mạc gật đầu, anh ta nhún vai, làm như không có chuyện gì to tát, an ủi tôi: “Dù gì đi nữa, La Hy à, cô chỉ cần nhớ điều này là được.”
“?”
“Trên đời này, ngoại trừ những người bẩm sinh, thì còn có một loại người nữa có con mắt âm dương.”
“Là loại người nào?”
“Người chết.” Anh Mạc và những người khác cùng đồng thanh và gật gật đầu với tôi.
Tôi nghe vậy thì run bắn.
Anh Mạc cười ha ha, cúi đầu xuống ăn cơm, trông dáng vẻ thì vui vẻ như một đứa trẻ khi vừa đùa tôi một câu gì hay lắm.
Tôi không nén được sự sợ hãi: “Anh Mạc, anh đừng đùa tôi!”
“Ai đùa cô làm gì? Dù gì đi nữa, ở trong cái bệnh viện này, nói mình có con mắt âm dương thì đều là người chết, duy chỉ có một người không phải người chết thì cũng đã nhảy lẩu tự tử rồi.” Anh Mạc vui vẻ cười cợt: “Tiểu La này, cô không phải suốt ngày kêu gào muốn tìm ma quỷ chơi hay sao? Giờ thì vui nhé, có một con ma luôn luôn loanh quanh xung quanh cô, chơi với cô còn gì, thế nào? Cô thấy vui chứ?”
“Không! Không thể có chuyện đó xảy ra!” Tôi kích động đứng thẳng người lên: “Tiểu Phấn, Tiểu Phấn rõ ràng là đang sống! Cô ta làm sao lại là người chết? Cô ta, cô ta vẫn còn đang tiếp tục viết tiểu thuyết!”
Đúng rồi, tôi còn nhớ hôm nay lúc xem tiểu thuyết thì có để ý thời gian cập nhật chương, mới nhất chính là đêm qua… Lúc… không giờ sáng.
Thời gian Tiểu Phấn lên chương mới…
Hình như toàn là lúc không giờ sáng.
Bởi vì lúc đọc nội dung xong, tôi có lướt xuống đọc bình luận, thì chú ý đến có người hỏi, có phải do tác giả lấy bút danh là Không Giờ Sáng, nên hằng ngày sẽ đưa chương mới lên đúng không giờ sáng? Và lúc đó tôi có lật lại thời gian, thì đúng thế thật.
Lúc ấy tôi không thấy có vấn đề gì, vì nghĩ Tiểu Phấn làm ban ngày, buổi tối mới bắt đầu viết, thì đến thời gian đó đăng chương mới lên cũng bình thường, nay nghĩ lại, tôi lại thấy…
Cũng có thể là ngẫu nhiên.
Hoặc là do cô ta chuyên viết truyện ma, nên chọn giờ đó chưa biết chừng.
“Không được, giờ tôi phải quay lại phòng xem thế nào!” Tôi nói.
Nói xong, tôi liền ra khỏi chỗ ngồi và chạy thẳng về phòng mình.
“Uây! Cái con bé này, buổi tối không được chạy lung tung, đợi tôi chút!”
“Thôi bỏ đi, dì Mai ạ, cứ để con bé đi, đừng quên, cô ta có ‘thần hộ linh’.”
Bỏ lại đằng sau tiếng gọi của dì Mai, tôi lúc này chỉ muốn biết một điều: “Tiểu Phấn rốt cuộc là người hay ma?”
Cô ta vẫn còn tiếp tục viết.
Một con ma, tại sao lại vẫn tiếp tục viết được?
Và rõ ràng trước đây, cô ta xuất hiện cùng viện trưởng Âm và viện trưởng Âm còn lệnh cho cô ta săn sóc tôi, không thể nào mà hắn ta lại sắp xếp một con ma đến chăm sóc tôi cả.
Thậm chí, cô ta có thể xuất hiện giữa ban ngày, mà không cần phải che chắn gì.
Nhưng nếu cô ta là người và nếu không phải là bẩm sinh đã có con mắt âm dương, thì phải từng xảy ra tai nạn gì đó, rồi dạo một vòng Quỷ Môn Quan mới về dương gian, rồi hồi sinh, thì mới có thể có con mắt âm dương được.
Nhưng người như cô ta, hết việc ở viện thì về nhà viết tiểu thuyết, có thể có chuyện gì xảy ra được chứ?
Cho dù… cho dù là cô ta thật sự gặp tai nan trước đây, thì theo như tính cách của cô ta hiện nay, chắc chắn cô ta sẽ viết vào tiểu thuyết những gì mình đã trải qua!
***
“Bác sĩ đã từng nói với cô ta, nếu như có một ngày, có người đếm số trùng với con số mà cô ta đếm thì điều đó có nghĩa là cô ta đã khỏi bệnh.”
“Đó là lần đầu tiên sau nửa năm chăm sóc Chu Á Hồng, tôi nhìn thấy nụ cười của cô ta, cũng là lần duy nhất cô ta cười sung sướng đến thế.”
***
Những lời này của Tiểu Phấn cứ vang lên trong đầu tôi.
Tôi đột nhiên hiểu ra một điều.
Có thể lúc đó, Tiểu Phấn chắc chắn đã có con mắt âm dương.
Có thể lúc đó, Tiểu Phấn đã chết rồi…
Nhưng!
Nhưng một người chết, tại sao cô ta nghĩ mình vẫn chưa chết?
Nhất định là những suy luận trước của tôi đã sai rồi!
Sự việc chắc chắn không phải như tôi nghĩ!
Tiểu Phấn chắc chắn vẫn còn sống!
Cô ta đã chăm sóc tôi suốt một tháng nay!
Cô ta vẫn còn đăng chương mới mỗi ngày!
Cô ta chắc chắn sẽ không sao…!
Tôi chạy một mạch về phòng, lúc chạy lên lầu, tôi có thấy lướt qua góc cầu thang có một vệt sáng màu hồng, nhưng tôi không để ý lắm, mà chú ý vào...
Cửa phòng đã bật mở toang hoang.
Tôi bỗng dưng thấy lo sợ!
Tại sao cửa phòng có thể bật mở?
Nếu là người, thì cửa này phải có thẻ từ của nhân viên mới có thể mở được;
Còn nếu là ma, trên cửa có dán bùa thì ma không thể mở ra được.
Mà giờ đây, cửa đang mở toang hoác, chỉ có một khả năng là…