Kết Hôn Âm Dương

Chương 67: Trang word trắng tinh

Chương Trước Chương Tiếp

“Cô… cô nói gì vậy? Hy Hy cô đang nói gì vậy?” Tiểu Phấn hoảng loạn hỏi tôi.

Tôi hít một hơi: “Tần Thụy là ma, tôi thực sự không nhìn thấy anh ta!”

“Không… Không thể… nào…”

Tôi đã đoán được, cô ta không thể chấp nhận được việc này!

Tôi hỏi: “Tôi phải làm sao để cô tin rằng Tần Thụy là ma?”

Tiểu Phấn lắc đầu kịch liệt: “Tôi không tin anh ta là ma.”

Tôi nói: “Bây giờ là ban ngày, tại sao anh ta phải kéo rèm tối om? Mà trong phòng cũng không hề bật đèn?”

Tiểu Phấn nói: “Việc kéo rèm hay không, là tự do của bệnh nhân phải không?”

Tôi nói: “Lúc bước vào, cô không cảm giác được mùi trong phòng đó có gì khác sao? Giống như là không có người ở và đã đóng kín rất lâu rồi? Một người sống ở trong phòng, anh ta kéo rèm thì cũng chẳng sao, nhưng ít nhất cũng cần thỉnh thoảng thay đổi không khí trong phòng chứ? Cho dù là anh ta thích như thế, thì những y tá chăm sóc anh ta, cũng sẽ đến và mở cửa để thông thoáng phòng cho anh ta, có phải không?”

Tiểu Phấn: “…”

Tôi thở dài, nói: “Hôm trước tôi cũng nói với cô, ở trong viện này có một nửa là người, còn một nửa là ma. Với những người có con mắt âm dương, thì khi đã vào đây, sẽ không thể nào khỏi bệnh được, chỉ có thể chuyển biến nặng hơn, bởi vì họ có thể gặp ma ở trong bệnh viện này, còn nhiều hơn rất nhiều lần so với bên ngoài! Cho nên, có người đã tự chọc mù mắt, cắt đi đôi tai, nhảy lầu tự vẫn đó. Mà không tự vẫn, không tự làm mình đau, cũng chẳng điên… thì chỉ có bọn ma quỷ thôi. Không phải cô nói rằng Chu Á Hồng đã biến mất hay sao, bởi vì có thể cô ta là ma! Cho nên cô ta mới có thể biến mất. Người thì làm sao biến mất được! Nếu như cô không tin lời tôi, cô có thể mời thám tử hoặc cảnh sát tìm kiếm, xem Chu Á Hồng còn sống hay chết? Mà chẳng phải cô cũng bảo cô đã đi hỏi và bệnh viện nói rằng Chu Á Hồng không hề có thông tin nằm viện ở đây và cứ thế mất tích?”

Tiểu Phấn quay người lại, nhìn về phía phòng 302.

Tôi nhìn theo thì thấy mặt Tiểu Phấn như muốn khóc: “Hy Hy, Tần Thụy có thực sự là ma không?”

“Đúng. Nếu cô muốn chắc chắn, chúng ta có thể đi hỏi một lần, xem có phải lần này anh ta cũng biến mất không giấu vết như Chu Á Hồng hay không?”

Cô ta nhìn hồi lâu về phía căn phòng đó, mắt ngân ngấn nước cúi đầu xuống, nói với tôi: “Thôi, chúng ta về thôi.”

“Ừ.”

Nói vậy, nhưng tôi vẫn thắc mắc vì sao Chu Á Hồng lại cười lúc Tiểu Phấn đếm đúng số lượng mà Chu Á Hồng đã đếm. Có phải lúc đó cô ta phát hiện ra Tiểu Phấn có con mắt âm dương?

Chúng tôi quay trở về, Tiểu Phấn mau chóng lôi chiếc máy tính dưới gầm giường của tôi ra, sau khi mở ra, chuẩn bị đánh chữ, nhưng dường như cô ta không được vui vẻ lắm, hai tay cứ đặt mãi trên bàn phím, rồi cứ ngồi thừ ra đó.

Tôi thở dài, một cô gái bình thường lí lắc đáng yêu đột nhiên biến thành như thế, thật làm tôi thấy xót xa.

Tôi lại gần Tiểu Phấn an ủi: “Nếu như không viết được, thì không cần phải viết nữa, dù gì cô cũng mấy hôm rồi không viết.”

Nhưng không biết Tiểu Phấn đang nghĩ gì, cứ trầm ngâm như vậy, chẳng trả lời tôi.

Chắc chắn cô ta thấy đau lòng lắm, bạn của mình thực ra sớm đã chết rồi, mà giờ cô ta cũng biến thành người có con mắt âm dương – là tôi thì tôi cũng không chịu được cú sốc này!

Trước đó, chúng tôi còn đang bàn luận rằng, những người có con mắt âm dương sẽ có kết cục là biến mất không dấu vết, hoặc có thể sẽ đi tự sát… những điều này nếu còn bàn luận với cô ta, tôi sợ cô ta sẽ không chịu nổi, tôi nghĩ người như Tiểu Phấn sẽ thoát khỏi những muộn phiền này nhanh thôi, chắc một lúc nữa, sau khi bình tĩnh lại, cô ta cũng sẽ trở lại như bình thường và vui vẻ cùng tôi thảo luận tiếp về các tình tiết trong tiểu thuyết của cô ta.

Tôi cầm điện thoại của Tiểu Phấn, ngồi một góc tiếp tục lật giở tiểu thuyết của cô ta để đọc tiếp.

Truyện viết về Chu Á Hồng đang bị đứt đoạn, dưới phần bình luận là vô số các bình luận tiêu cực, bức xúc, thậm chí là những câu chửi bới vô duyên, tôi để ý trong những phần bình luận của các chương trước thì toàn là những bình luận hào hứng tích cực. Tôi thấy hơi nực cười, bởi mức độ “lật mặt” của độc giả. Mà thôi, cũng hiểu cho họ, bởi vì câu chuyện đang thực sự rất hay và cuốn hút, nhưng lại cứ phải chờ trong vô vọng. Nếu là tôi, thì tôi cũng sẽ làm như họ để thỏa mãn sự cay cú của mình.

Nhưng mà nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, bây giờ thì tôi là người biết rõ nhất vì sao Tiểu Phấn không thể viết tiếp, là bởi Chu Á Hồng đã mất tích không dấu vết. Mà giờ đây, sự thực cũng được phơi bày, nên chắc chắn cô ta có thể viết tiếp câu chuyện này.

Mà tôi thấy mình cũng thật quá may mắn, vừa sụp hố đã mau chóng được tác giả tiếp tục lấp đầy hố để tiếp tục được theo dõi.

Nghĩ vậy, tôi không nén được niềm vui trong lòng.

Cạch…

Một tiếng động vang lên, ngắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Tôi ngẩng đầu, phát hiện Tiểu Phấn đã không còn ở trong phòng, máy tính vẫn còn đặt ở trên giường còn chưa tắt, cửa phòng mở toang, rõ ràng là Tiểu Phấn đã chạy ra ngoài.

Thật là kỳ lạ, cái con người này đi cũng không nghe một tiếng bước chân, mà tôi cũng không phát hiện ra, là cô ta đã ra ngoài.

Lúc này trí tò mò trong tôi nổi lên, muốn biết cô ta đang viết nội dung gì, thế là tranh thủ lúc cô ta ra ngoài, tôi len lén đi qua chỗ máy tính đang bật để ngó vào, màn hình đang mở word lên, và nó trắng trơn, một trang word trắng tinh, chẳng có chữ nào.

Tôi khựng lại.

Lâu thế rồi mà cô ta chẳng viết chữ nào?

Thật không giống như tôi thường thấy ở cô ta, bình thường cô ta vẫn vui vẻ bàn luận cùng tôi, lúc nãy thì có im lặng, tôi còn tưởng cô ta đang chăm chỉ viết, ai dè vẫn chẳng thấy một chữ nào?

Cả ngày hôm đó, Tiểu Phấn chẳng hề quay lại nữa.

*

Buổi tối, dì Mai đến.

Tôi theo lệ lại chạy vào nhà vệ sinh thay bộ quần áo bà ta đưa tới, vừa ra khỏi cửa đã suýt nữa đâm phải một người.

“Tiểu Phấn?!” Tôi ngạc nhiên tột độ.

Đúng đấy, bên ngoài cửa là Tiểu Phấn.

Cô ta cũng đang trong trạng thái hoảng loạn, dường như là không ngờ tôi đột nhiên mở cửa.

Tôi nhìn ra bên ngoài, bây giờ trời đã tối, tôi vội vàng tóm lấy tay của cô ta, lôi cô ta vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại.

“Sao cô vẫn còn ở đây? Chẳng lẽ cô quên mất nội quy của bệnh viện rồi hay sao? Buổi tối tất cả các nhân viên đều bắt buộc phải rời khỏi đây! Cô ở lại đây làm cái gì? Có phải cô muốn… Cô không phải là muốn xác nhận lại mình có thật sự có đôi mắt âm dương hay không? Cho nên cô len lén ở lại, muốn xem ma quỷ buổi tối sẽ như thế nào?” Tôi lo lắng cuộc đối thoại sẽ bị dì Mai nghe thấy, liền nói thật nhỏ vào tai Tiểu Phấn.

Tiểu Phấn nhìn tôi, buồn bã hỏi: “Hy Hy, có thật là cô… Thật là cô không hề có con mắt âm dương?”

“Thật sự là thế!” Tôi nghiêm túc nói.

“Vậy cô…”

“Tôi biết cô muốn nói gì. Tôi không có con mắt âm dương, nhưng từ trường của bệnh viện này có vấn đề, buổi tối âm khí nặng nề, cho dù có con mắt âm dương hay không, người thường cũng có thể nhìn thấy ma quỷ. Cho nên, đây cũng chính là lý do mà bệnh viện quy định không để cho các cô lưu lại bệnh viện vào buổi tối. Cô mau chóng rời khỏi đây… không, bây giờ trời đã tối, cô không thể chạy lung tung ở đây được, nếu không thật sự sẽ gặp nguy hiểm. Hay là cô hãy trốn trong phòng tôi, đợi tôi quay lại!”

Tôi dặn dò xong thì bước ra ngoài, nhưng chân chưa kịp bước qua khỏi bậc cửa, thì Tiểu Phấn đột nhiên kéo tay tôi lại.

“?”

“Hy Hy…”

“Sao thế?” Tôi cảm thấy Tiểu Phấn hơi kỳ quặc.

Tiểu Phấn nhìn tôi, buồn bã nói: “Hy Hy, hôm nay… Hôm nay tôi nói với cô, những người có con mắt âm dương ở trong viện này, nếu không mất tích thì cũng tự sát. Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ có một ngày tôi không còn, cô có thể giúp tôi một việc không?”

Lời này của cô ta làm tôi cảm thấy bất an, Tôi “phì” một tiếng, mau chóng nắm chặt tay cô ta: “Tôi không cho phép cô nói những lời không may mắn đó, đang bình thường thế này, làm gì có chuyện đột nhiên…”

Lời còn chưa nói xong, dì Mai đã ở bên ngoài gọi giục tôi: “Quần áo còn chưa thay xong hay sao?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)