Kết Hôn Âm Dương

Chương 66: Con mắt âm dương (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Trong viện này, có người, cũng có ma.

Con mắt âm dương có thể nhìn thấy ma.

Cho nên đối với những người có con mắt âm dương, khi vào đây thì cầm chắc là bị hành xác rồi, chẳng thể chữa trị nổi, vậy tại sao Chu Á Hồng và những người kia lại có thể được chữa khỏi đây?

“Cho nên tôi rất lo lắng cho cô.” Tiểu Phấn thương cảm vỗ vỗ vai tôi: “Bây giờ tôi có thể chắc chắn, cô không phải là bệnh nhân tâm thần, mà là có con mắt âm dương. Hy Hy, cứ theo như cái kiểu vui vẻ vô lo vô nghĩ như cô, việc nhảy lầu chắc chắn là không có rồi, nhưng tôi lại sợ cô sẽ biến mất như Chu Á Hồng!”

Chậc!

Khoé miệng tôi giật giật!

Lời dự báo!

Bình tĩnh nào!

Tôi nghĩ tới một việc.

Âm Thao cũng từng nói, đợi ngày tôi chết đi, chính là ngày hắn mang kiệu hoa tám người khiêng đến rước.

Sau đó tôi hỏi hắn khi nào tôi chết?

Cũng may cái tên Âm Thao này là một người có quan niệm xưa cũ, người xưa thì trọng hiếu đạo, việc lá vàng tiễn lá xanh là việc không cho phép, cho nên hắn sẽ để tôi ở lại dương gian để làm tròn đạo hiếu, đến khi bố mẹ tôi ra đi, em trai lấy vợ sinh con, đợi mọi việc ổn thỏa, hắn mới dẫn tôi đi.

Mà hắn cũng đã nói, từ lúc tôi và hắn bắt đầu có giao ước, tôi đã là người của hắn… Không, tôi chính là ma của hắn, cái mạng này là do hắn quyết định, Diêm Vương Đế cũng chẳng mang đi được, tôi bị “mất tích” – Điều này thì phải xem Âm lão gia sắp xếp như thế nào rồi.

“Tôi sẽ không mất tích đâu.” Cho nên với niềm tin dành cho Âm Thập Nhị, tôi khẳng định với Tiểu Phấn như vậy.

Tiểu Phấn cười nói: “Vậy thì tôi cũng yên tâm rồi, vậy chứng tỏ cô chính là người tôi luôn muốn tìm kiếm!”

Nói xong, cô ta vỗ vỗ mấy cái mạnh vào vai tôi!

Tôi: “?”

Tiểu Phấn: “Hy Hy, cô biết không? Cuốn tiểu thuyết này khi bắt đầu là tôi dùng câu chuyện của Chu Á Hồng để viết, nhưng mới viết được một nửa, cô ta đã biến đâu mất. Hơn nữa, tôi cũng không biết được chân tướng sự việc ra sao, vì sao cô ta lại mất tích! Cho nên vẫn chưa có cách nào để viết nên cái kết. Hy Hy à, xem phim mà xem đến lưng chừng rồi, lại không thấy cái kết, cảm giác chưng hửng thế nào thì cô biết rồi đấy?”

Tôi: “Rất bức bối.”

Tiểu Phấn: “Đúng đấy! Cho nên tôi bị độc giả mắng cho lên bờ xuống ruộng! Chắc cũng phải có đến một trăm cái bình luận mỗi ngày hỏi diễn biến tiếp theo của câu chuyện là như thế nào? Tôi làm sao biết được! Tôi viết kiểu gì bây giờ?”

Tôi: “Thì biên ra cái kết là được!”

Tiểu Phấn khổ não, nói: “Tôi sợ viết không tròn được kịch bản! Nếu cái kết mà lãng nhách vô sỉ quá, tôi chắc chắn sẽ lại bị chửi bới.”

“Kết lãng nhách còn hơn không có chứ? Ít ra làm cho họ yên tâm…” Tôi chu môi, nói.

“Tôi không cho phép câu chuyện của mình kết thúc như vậy.” Tiểu Phấn lắc đầu: “Bây giờ có một cơ hội vàng để biết được cái kết của câu chuyện, thì đương nhiên tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra, phải không?”

“Đợi đã, cô nói đến cái cơ hội vàng này không lẽ…” Tôi còn không dám tin, rồi chỉ vào mũi mình hỏi: “Cô nói đến không phải là chỉ tôi đấy chứ?”

Tiểu Phấn dùng hết sức gật gật đầu, lại dùng hết sức vỗ vỗ vai tôi: “Thưa đồng chí, nhiệm vụ của đảng và nhà nước đã được giao cho đồng chí!”

Tôi: “…”

“Tôi sẽ chia cho cô một nửa tiền nhuận bút!”

“Đồng ý!” Tôi ngay lập tức đồng ý.

Tuy không biết tiền nhuận bút của Tiểu Phấn là bao nhiêu, nhưng tôi đã từng thấy lượng view của truyện mà cô ta viết trước đây, chắc chắn là rất nhiều?

Có chút thu nhập, còn hơn là ở đây đến mốc người mà không có gì, càng huống hồ, từ khi tôi đọc tiểu thuyết của Tiểu Phấn, sớm đã trở thành fan cứng của cô ta.

*

Chúng tôi đi đến một phòng bệnh.

Tiểu Phấn dùng thẻ tên của cô ta mở cửa phòng, sau khi bước vào, cô ta thầm thì với tôi: “Đợi chút khi cô nhìn thấy anh ta, nói chuyện nhẹ nhàng thôi, không sẽ làm anh ta sợ.”

“Được.”

Sau khi vào đến nơi, Tiểu Phấn đi về phía cửa sổ gọi: “Tiểu Thụy ơi, tôi đến rồi, anh còn nhớ tôi không?”

“…”

“Thôi được rồi, anh vẫn còn giận tôi phải không? Giận tôi lâu không đến thăm anh?”

“…”

“Đừng nhỏ nhen thế, tôi đưa một bạn cũng là một bệnh nhân đến thăm anh đây, cô ấy cũng giống như anh đấy, đều có thể nhìn thấy ma quỷ! Được rồi, tôi tin lời anh là trên đời này thực sự có ma quỷ!”

“…”

“Hy Hy, lại đây! Tôi giới thiệu với cô, đây là Tần Thụy. Tần Thụy, đây là Hy Hy.”

“…”

Tôi khựng lại một chút, nhưng cuối cùng cũng quyết định đi đến đó.

Và tôi nhìn thấy…

Lúc tôi đi đến bên cạnh Tiểu Phấn, Tiểu Phấn “í” lên một tiếng, lo lắng nhìn tôi: “Hy Hy, cô làm sao thế? Sao sắc mặt của cô đột nhiên thành ra thế này?”

Tôi miễn cưỡng nhếch hai bên mép lên, nhưng tôi phát hiện ra, mình không thể cố làm mình cười được lúc này.

Có nên nói cho cô ta biết sự thực?

Hay là không cần thiết…

Bởi vì, “anh ta” vẫn đang ở đây.

Sau một cuộc tranh đấu quyết liệt trong đầu, tôi cũng cố kìm nén cảm xúc của bản thân, nói chuyện với cái cửa sổ: “Xin chào anh, Tần Thụy, tôi là La Hy.”

“…”

Tiểu Phấn đẩy tôi một cái, nhắc nhở: “Làm gì thế? Tần Thụy muốn bắt tay với cô, sao cô còn ngây ra đó?”

Tôi: “…”

Bắt tay cái nỗi gì đây!

Tôi khổ sở, quay mặt lại cửa sổ, cố gắng nặn ra một nụ cười ngại ngùng nhưng lịch sự: “Nam nữ thọ thọ bất thân. Tôi… là người đã có gia đình, nên không dám tùy tiện chạm tay vào người khác giới. Anh Thụy này, tôi… Tôi đột nhiên nhớ ra một việc chưa làm, tôi đi trước đây, hôm sau… à không, không phải hôm sau, là sau này vậy!”

Nói xong, tôi trầm mặc, nắm lấy tay Tiểu Phấn cắm đầu lôi đi.

“Sao thế?” Tiểu Phấn không vui vẻ cho lắm.

Sau khi ra khỏi phòng bệnh, cô ta dùng hết sức hất tay tôi ra, không vui rồi hỏi tôi: “Hy Hy! Cô làm cái gì thế? Là cô muốn tôi đưa cô đến gặp người có con mắt âm dương, sao vừa mới đến, cô đã vội đi? Cô thật chẳng nể mặt tôi gì cả? Tôi vừa mới giới thiệu cô với bạn của tôi!”

Tôi dừng bước chân, không nói gì chỉ nhìn Tiểu Phấn.

Có nên nói với cô ta sự thật không?

Cô ta có lẽ nên biết, nhưng tôi, lại cảm thấy vô cùng bất an.

“Hy Hy?” Tiểu Phấn thấy sắc mặt tôi có phần không đúng, thì không nén được nên nghi hoặc gọi tên tôi.

Tôi nghiêng đầu qua người của Tiểu Phấn, lén nhìn phòng 302 vừa bước ra kia.

Cánh cửa đó chầm chậm đóng lại, mà không thấy một bóng người, dường như là có ai đó đang đóng cái cửa đó lại vậy.

Tôi nhìn thấy tất cả những điều đó, tôi cũng đâu có mù, hình ảnh đó rất chân thực – Tiểu Phấn mở cửa bước vào phòng, cô ta đi đến bên cửa sổ và nói chuyện với… không khí.

Đúng chỉ là với không khí.

Tần Thụy là không khí!

Có thể là tôi điên, cũng có thể người điên là Tiểu Phấn, hoặc có thể, Tần Thụy chính là một con ma!

Tôi cũng không thể chắc chắn, bởi lẽ, tôi thật sự không hề có con mắt âm dương và bọn ma quỷ cũng rất lạ là chúng lúc ẩn lúc hiện, nên tôi cũng không chắc lúc nào nhìn thấy hoặc không nhìn thấy chúng.

Nhưng cảnh tượng vừa nãy…

Tôi nên nói cho Tiểu Phấn biết hay không?

Tôi do dự một lát, cuối cùng không nén được nên phun ra: “Tiểu Phấn này, tôi có thể chắc chắn một trăm phần trăm với cô rằng, tôi không hề có con mắt âm dương!”

“Á!” Tiểu Phấn khựng lại.

Tôi nói: “Mắt của tôi đã được viện trưởng Âm kiểm tra rồi, hoàn toàn không phải là con mắt âm dương, căn bản là không thể nhìn thấy ma quỷ! Cho nên…”

“Cho nên điều cô muốn nói là?” Tiểu Phấn nghi hoặc hỏi.

“Cho nên…” Tôi lo lắng nhìn cô ta, lo là cô ta sẽ không chấp nhận được sự thật đó: “Người có con mắt âm dương có thể là cô.”

Nói đoạn, tôi lại nhớ đến Tiểu Phấn đã từng nói, cô ta nhìn thấy một người đàn ông nằm trên giường tôi, vậy có phải cô ta thực sự…?

Tiểu Phấn ngây ngốc.

Tranh thủ lúc cô ta còn chưa phản ứng lại, tôi liền nói một mạch: “Nếu như trong phòng 302 thực sự có Tần Thụy và cô thực sự nhìn thấy Tần Thụy, hơn nữa còn có thể giao tiếp được với anh ta, thì chỉ có khả năng, cô có con mắt âm dương, cô mới là người có thể nhìn thấy anh ta!”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)