Kết Hôn Âm Dương

Chương 65: Con mắt âm dương (1)

Chương Trước Chương Tiếp

“Sao lại bảo là giấu? Phải nói là để vào đây! Hy Hy, chẳng phải cô cũng biết, bây giờ tôi chỉ có nhiệm vụ là chăm sóc một người bệnh là cô, cho nên tôi phải trông cô lúc cô uống thuốc và dọn dẹp phòng, sau đó thì tôi có việc gì phải làm đâu. Cho nên tôi muốn đặt cái máy tính của tôi ở đây, khi nào hết việc, tôi lấy ra để viết tiểu thuyết?” Tiểu Phấn chớp chớp mắt với tôi.

Tôi nghĩ đi nghĩ lại, đúng là bình thường cũng rất buồn chán, bây giờ những lúc Tiểu Phấn viết tiểu thuyết, cũng làm tôi có thể giết thời gian được, thế là tôi đồng ý.

“Nhưng tôi có một điều kiện.” Tôi nói.

“Gì vậy?”

“Đưa tôi đi gặp mấy người có con mắt âm dương, tôi muốn biết trông họ thế nào.”

“Được.”

*

Ăn xong bữa sáng, chúng tôi xuất phát.

Trên đường, Tiểu Phấn kể cho tôi nghe.

Trước khi cô ta được sắp xếp chăm sóc cho tôi, thì cũng giống như những y tá khác, cô ta làm ở bộ phận tiếp nhận bệnh nhân bên ngoài, cho nên tiếp xúc với đủ loại bệnh nhân, trong đó có rất nhiều trường hợp có con mắt âm dương nên đưa vào đây chữa trị, lúc mới đầu, cô ta còn nghĩ những bệnh nhân này có chứng ảo giác nặng, cho nên mới thấy được những cảnh tượng lạ lùng, nghe thấy những âm thanh kỳ lạ.

Cho đến khi cô ta được tiếp xúc trực tiếp với bệnh nhân có con mắt âm dương này.

Người bệnh nhân ấy tên là Chu Á Hồng, nữ, hai mươi tư tuổi, nghe nói trước khi đến đây khoảng một tháng thì bị tai nạn, tuy giữ được mạng sống, nhưng lại bị tâm thần.

Chu Á Hồng lúc được đem đến đây, người đã gần như tàn tạ lắm rồi, mặt mũi vàng vọt gầy gò, toàn thân như chỉ còn da bọc xương, kiểu một cơn gió cũng có thể thổi bay cô ta vậy.

Cô ta nhìn ai cũng thành ma quỷ, luôn trong trạng thái căng thẳng tột độ, Tiểu Phấn nhớ có lần chỉ chạm nhẹ vào cô ta từ phía sau, mà phản ứng của Chu Á Hồng lại rất mãnh liệt.

Bác sĩ coi cô ta là bệnh nhân bị ảo giác bình thường, kê đơn cho cô ta uống, nhưng không cần biết là uống loại thuốc gì, điều trị thế nào, Chu Á Hồng hoàn toàn không khá khẩm hơn, cuối cùng vẫn phải nằm viện.

Cô ta chính là một bệnh nhân mà Tiểu Phấn phụ trách trước đây.

Tiểu Phấn đương nhiên rất thích thú với những trường hợp như Chu Á Hồng, vì từ người bệnh nhân này có thể thêm đề tài để viết tiểu thuyết, trong một loạt tác phẩm của Tiểu Phấn, có đến chục câu chuyện lớn nhỏ đều lấy cảm hứng từ Chu Á Hồng.

Lúc đầu, Tiểu Phấn chỉ sử dụng những ảo giác mà Chu Á Hồng đã kể để sáng tác.

Cũng không biết có phải là nghe Chu Á Hồng kể nhiều, mà cô ta cũng dần dần có cảm giác thay đổi kỳ lạ, ví dụ như: Cốc nước đang chuyển động về phía mình; Đĩa kẹo bạc hà trước mặt tự dưng lại ít đi, còn vỏ thì vứt ở cái thùng rác góc xa; hoặc cửa dường như bị người nào đó mở một khe hở.

Tiểu Phấn nhớ về một chuyện để lại ấn tượng sâu sắc với cô ta, khi Chu Á Hồng mới đến viện, mỗi lần ra ngoài hoạt động, đều bảo cô ta giúp đỡ đếm số người, mà mỗi lần Tiểu Phấn đếm xong, sắc mặt đều Chu Á Hồng trắng bệch, sợ hãi chạy mất.

Sau này Tiểu Phấn mới biết, số người mà Tiểu Phấn đếm luôn ít hơn số người mà Chu Á Hồng đã đếm!

Tại sao lại ít?

Bởi vì những người mà Chu Á Hồng nhìn thấy, rất nhiều người đều không phải là “người”!

Tiểu Phấn thấy Chu Á Hồng bệnh tình ngày càng nặng, bởi vì bênh viện cho bệnh nhân ra ngoài hoạt động đều là buổi chiều, lúc này ánh nắng chói chang, ai có thể nhìn thấy ma lúc này chứ?

“Nhưng trên thực tế, ban ngày dường như cũng nhìn thấy ma. Bởi vì có một lần, tôi lại theo yêu cầu của Chu Á Hồng tiếp tục đếm người, đợi tôi đếm xong, Chu Á Hồng cười với tôi, đó là lần đầu tiên sau nửa năm chăm sóc Chu Á Hồng, tôi nhìn thấy nụ cười của cô ta, cũng là lần duy nhất cô ta cười sung sướng đến thế.” Tiểu Phấn nói.

Tôi không hiểu lắm, hỏi: “Tại sao cô ta cười?”

Tiểu Phấn nói: “Bởi vì tôi đếm đúng rồi.”

“Đếm đúng rồi?”

“Đúng vậy, số lượng mà tôi đếm trùng khớp với cô ta, cho nên cô ta rất vui.”

“Đó là do bệnh hoang tưởng của cô ta khỏi rồi, hay là…” Tôi thấy kỳ quặc nhìn Tiểu Phấn, thực sự tôi không dám nghĩ, Tiểu Phấn cũng biến thành “người có con mắt âm dương”.

Tuy tôi là người ngoại đạo, nhưng tôi cũng biết, con mắt âm dương là thứ mà mình muốn cũng không thể có được, nếu không thì phải từ lúc sinh ra đã có, hoặc là khi gặp một tai nạn nào đó mà sống được, khi con người đứng ở giữa bờ vực cái chết và sự sống, thì có thể có được con mắt âm dương đó.

Tôi cả hai loại trên đều không phải, nhưng cũng đã từng bước qua Quỷ Môn Quan, cũng đã bơi qua sông Vong Xuyên.

Mà Tiểu Phấn là người bình thường, không hề trải qua vấn đề gì, lại làm sao có thể?

Tiểu Phấn dường như biết tôi muốn nói gì, cô ta gật gật đầu, nói: “Bác sĩ đã từng nói với cô ta, nếu có một ngày, có người đếm số lượng người trùng với số lượng cô ta đếm, chứng tỏ bệnh cô ta đã khỏi.”

“Nên cô không thể có con mắt âm dương…”

“Đúng rồi, tôi không có con mắt âm dương, nhưng hôm đó tôi đã đếm đúng.” Tiểu Phấn cũng cảm thấy nghi hoặc: “Sau hôm đó, Chu Á Hồng liền mất tích.”

“Mất tích?”

“Đúng. Cô ta nói cô ta đã khỏi bệnh, tôi nghĩ là cô ta đã xuất viện, cho nên tôi nghĩ là sau này sẽ không gặp cô ta nữa, nhưng tôi đi thu dọn phòng cho cô ta, lại phát hiện ra, tất cả đồ đạc đều không mang theo. Nếu như bệnh nhân đã khỏi bệnh cần xuất viện, thì cô ta phải mang đồ đạc theo chứ, sau đó tôi hỏi ra, có điều lạ là cũng không thấy thông tin về việc cô ta nằm viện trước đây.”

“…” Tôi cũng không hiểu ra là vì sao nữa.

Lúc này, Tiểu Phấn đột nhiên nói: “Đúng rồi, quên mất một điều, căn phòng cô ở bây giờ là phòng mà Chu Á Hồng ở trước đây.”

Tôi lạnh cả sống lưng!

Tôi co người rùng mình một cái!

“Cô thật là, không việc gì cô nói với tôi việc này để làm gì? Phòng bệnh cũng chỉ có hạn, mọi người cứ người ra người vào, điều này thì có gì kỳ quặc?” Tôi làu bàu, trong lòng cảm thấy kỳ quặc, Chu Á Hồng không phải là ma, tại sao nghe chuyện của cô ta cũng làm tôi rùng mình thế này? Vẫn là do Tiểu Phấn kể chuyện quá xuất sắc, mới làm cho tôi sợ đến run người?

Tiểu Phấn cười hì hì, xoa xoa đầu: “Sau đó…”

Tôi khựng lại: “Chu Á Hồng bị mất tích rồi, vẫn còn tiếp sao?”

Tiểu Phấn nói: “Sau này là câu chuyện của người khác rồi! Bởi vì sau Chu Á Hồng, tôi bắt đầu để ý đến những người bệnh giống với cô ấy, tôi thấy những bệnh nhân có biểu hiện giống với cô ấy đều khỏi và xuất viện, nhưng khi họ xuất viện đều không mang theo đồ vật gì, giống với Chu Á Hồng. Duy nhất chỉ có một người không giống thế.”

“Sao lại không giống?”

“Đột nhiên có một ngày, cô ta đã tự chọc mù đôi mắt, cắt đi đôi tai, sau đó lên tầng thượng rồi nhảy xuống tự sát!”

Tôi ngạc nhiên tột độ.

Cái kết cục này thật là ngoài sức tưởng tượng, có chút hãi hùng.

“Tại sao lại trở nên như vậy?” Sau khi hoàn hồn, tôi hỏi.

Tiểu Phấn lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết, tôi nghe bác sĩ chữa trị cho cô ta nói, là do ảo giác của cô ta càng ngày càng trầm trọng, cô ta không thể kiểm soát được, liền leo lên tầng thượng gieo mình xuống.”

“Ồ.” Tôi gật đầu, trong bụng thì nghĩ, cái viện này cũng thật nhiều ma quỷ, đối với người có được con mắt âm dương mà nói, vào đây đâu phải trị bệnh? Rõ ràng là vào đây để tự hành xác…

Đợi chút, dường như có gì đó sai sai?

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)