Kết Hôn Âm Dương

Chương 64: Xin lỗi, tôi không nhìn thấy gì hết

Chương Trước Chương Tiếp

Tôi không muốn đưa tay ra cho viện trưởng Âm bắt mạch, nhưng ánh mắt của Âm Thao ép buộc tôi, thế là tôi đành miễn cưỡng đưa tay ra.

Sau ba phút.

“Cô La khí mạch thông suốt, gan có chút nóng, xem ra là bình thường dễ phát hỏa nên vậy. Cô La, xin hỏi cô có muốn tôi kê cho cô thuốc trị nóng trong người hay không? Hay là cô tự mình tĩnh dưỡng, bớt làm càn đi?” Viện trưởng Âm thả tay tôi ra, nghiến răng, bồi thêm một cái lườm: “Tôi nghe người của tôi báo lại, cô đặc biệt thích làm loạn khắp nơi!”

Tôi xấu hổ cười nói: “Đâu có, thực ra tôi chỉ muốn xem, những việc kỳ quái ở viện của anh, tôi đảm bảo không làm loạn viện này lên đâu.”

Hai mắt viện trưởng Âm tức long sòng sọc hỏi: “Cô La đã muốn xem, vậy tôi sẽ đưa cô đi xem xét tất cả các nơi nhé!”

“Được.” Tôi chỉ mong vậy.

Nhưng một giây sau thì tôi nhận được một cái quắc mắt của Âm Thao!

“Lui đi.” Hắn nói với viện trưởng Âm.

“Vâng.” Viện trưởng Âm mau chóng rời bước, nhưng trước khi đi, còn cẩn thận dặn dò một câu: “Thập Nhị Gia, giường của viện tôi không chịu được những hoạt động quá mạnh bạo, ngài… xin ngài nhẹ nhàng một chút, được chứ?”

Nói đoạn, không đợi Âm Thao kịp tức, viện trưởng Âm đã đóng cửa chạy mất dạng.

Được rồi, đến hắn ta còn biết sau đây sẽ xảy ra chuyện gì! Tôi đỏ cả mặt.

“Chưa hề có gì, vậy là do ta chưa nỗ lực hết mình rồi…” Âm Thao liền nhanh chóng tiến lại gần tôi.

Mặt hắn lúc này không còn vẻ lạnh lùng thường thấy mỗi ngày, nhẹ nhàng hôn lên môi tôi bằng đôi môi lạnh lẽo của hắn.

Lần này thật khác với hai lần trải nghiệm trước, lần này hắn nhẹ nhàng tình cảm và theo nhịp cảm xúc của tôi. Tôi nghĩ có phải hắn đã học được cách quan sát những thay đổi trên cơ thể tôi theo từng nhịp hay không, điều này làm tôi cảm thấy mình được yêu và tôn trọng.

Thật là một đêm tuyệt vời.

*

Ngày hôm sau.

“Xin lỗi!” Lại một giọng nói quen thuộc làm tôi tỉnh giấc!

Tôi mơ mơ màng màng, Âm Thao bên cạnh đã biến mất, nhưng chiếc chăn vẫn cuộn lên thành hình dáng người như hôm qua.

Tiểu Phấn đang chuẩn bị lui ra khỏi phòng.

Tôi gọi cô ta lại: “Xin chào.”

Tiểu Phấn dừng bước, nhìn tôi một cái, mặt cô ta đỏ lự lên, cô ta cúi đầu thấp xuống, khe khẽ nói: “Cô mặc quần áo vào đi.”

Nói xong, cô ta đóng cửa vào.

Tôi vừa mới tỉnh dậy, vẫn còn đang lơ mơ, đợi khi cửa phòng đóng lại, lúc này tôi mới cúi xuống nhìn và phát hiện mình đang không mặc gì, khắp người còn lưu lại bao nhiêu dấu hôn. Ôi trời ơi! Tôi lại cứ thế này bị Tiểu Phấn nhìn thấy! Thật xấu hổ quá!

Tại sao tôi lại không có khả năng ẩn mình của Âm Thao những lúc thế này chứ, thật muốn kiếm cái lỗ để chui xuống!

Mặt tôi đỏ lự, chẳng cần biết có phải Âm Thao còn đang trốn bên cạnh hay không, xấu hổ xông vào nhà vệ sinh, dùng tốc độ nhanh nhất có thể để tắm. Đợi khi tôi trở ra, Tiểu Phấn đang nghiêng nghiêng đầu, miệng há to đến mức tôi cảm tưởng có thể nhét một cái trứng gà vào miệng, cô ta đang ngây ra nhìn chăn nệm trên giường tôi.

Oh, trời ơi!!

Những vết tích của đêm qua!

Đặc biệt là chăn đệm của bệnh viện đều trắng phau, cái vết tích hôm qua lại càng rõ ràng!

Lúc này đầu tôi muốn nổ tung, cũng không biết làm gì để có thể giải thích cho những chuyện này một cách hợp lý hợp tình nhất đây?

Tên Âm Thao đáng ghét!

Mặt tôi đỏ lự đi tới, tóm lấy chăn và che đi ga trải giường: “Cái này, cái này, tôi sẽ xử lý.”

Nói xong, cũng không đợi cô ta phản ứng lại, tôi nhanh chóng ôm lấy ga trải giường, đi vào trong nhà vệ sinh để giặt.

Khi tôi đang xả nước ra, đằng sau tôi vọng lại tiếng của Tiểu Phấn: “Hóa ra trên đời thật sự có ma quỷ…”

“Không, không, không có, trên đời này không có ma quỷ!” Tôi vừa giặt, vừa nói với cô ta: “Tiểu Phấn, cô mà nói như thế, có khi sẽ bị xử lý như người bệnh tâm thần, rồi cho nằm viện luôn đó, ha ha!”

Tôi tự thấy câu đùa này của mình không vui chút nào.

“La Hy, thực ra cô không bị tâm thần, đúng không?” Tiểu Phấn đứng sau tôi, nhẹ nhàng hỏi.

“Đúng đúng đúng, tôi không điên.” Tôi nói.

Đây là một câu hỏi cực kỳ hay, thường thì người bị tâm thần sẽ không bao giờ nói mình tâm thần cả, mà trả lời là có, thì là có vấn đề!

“Tôi biết, ở trong viện này, thực ra còn có một vài người không phải là điên, mà là do vướng án bị xét xử sai mới bị nhốt vào đây!” Tiểu Phấn kích động nói: “Tôi đã gặp rất nhiều người giống cô thế này!”

“Giống tôi?” Tôi nghi hoặc nhìn cô ta.

Tiểu Phấn kích động gật gật đầu, đôi mắt mở to nhìn: “Đúng thế, giống như cô! Thực ra người bị nhốt ở đây, không hẳn đều bị điên, mà là họ có con mắt âm dương, có thể nhìn thấy thứ mà rất nhiều người không thấy được, mà nếu như họ nói những thứ đó ra, thì cũng chẳng ai tin họ, thế là nhét họ vào viện tâm thần.”

Tôi kinh ngạc, cô ta cũng biết về con mắt âm dương?

“Người như vậy nhiều không?”

“Trong những người mà tôi biết, có thêm cô, thì là bốn người đấy!”

“Vậy thì cũng không nhiều…” Tôi lẩm bẩm tiếp tục cúi xuống giặt ga trải giường, trong đầu vẫn nhiều nghi hoặc.

Đạo hữu nói ở đây bệnh nhân bị ma nhập nên điên.

Tiểu Phấn lại nói là do có con mắt âm dương, nhưng không điên.

Thế rốt cuộc là ai nói đúng?

Hay cả hai trường hợp đều đúng?

Nếu như vậy, viện này quả thật là rất phức tạp…

“Tôi phải ghi lại mấy việc này!” Tiểu Phấn vui vẻ chạy đến cuối giường tôi, lôi ra một cái máy tính xách tay.

Là máy tính xách tay của cô ta.

Tôi thấy kỳ quặc hỏi cô ta: “Máy tính của cô sao lại ở chỗ tôi?”

Tiểu Phấn đã bắt đầu mở máy tính ra, ngồi xuống: “Hôm qua tôi để ở đây mà quên không qua phòng cô lấy về, cho nên sáng nay định bụng qua đây để lấy, tôi còn tưởng cô vẫn đang trong phòng giam, lúc mở cửa thì tôi thấy… hi hi!”

Cô ta đỏ mặt, cũng không nói tiếp nữa, nhưng đương nhiên là tôi biết cô ta nói gì, dù gì đi nữa cảnh tượng đó cũng thật xấu hổ.

Cô ta vừa đánh máy vừa nói: “Vốn dĩ theo quy định của bệnh viện, thì phải nhốt cô ba ngày, cần quan sát cô có tiếp tục phát bệnh hay không mới thả. Tôi cũng không ngờ cô lại được ra sớm thế, mà còn… hi hi, bây giờ tôi tin là có ma quỷ rồi. Hy Hy, cô định miêu tả lại bạn trai cô cho tôi nghe, hay là để tôi tự tưởng tượng, để tôi giúp hai người viết một câu chuyện thật hay đưa lên mạng?”

“Đừng!” Tôi mau chóng ngăn cô ta lại.

Việc của tôi và Âm Thao?

Cho tôi xin, chuyện của tôi còn rất mơ hồ, sao có thể viết thành tiểu thuyết?

“Vậy tôi sẽ tự viết?”

“Tùy cô thôi.” Tôi nghĩ, dù sao câu chuyện nào cũng đều là tự tưởng tượng tự biên, đã là một câu chuyện tự biên, thì cũng không phải là câu chuyện của tôi với Âm Thao nữa, thế là tôi kệ cô ta.

Tôi giặt xong tấm ga giường, cô bé đó vẫn chìm đắm trong thế giới tiểu thuyết, quên hết mọi thứ. Tôi đứng cạnh len lén đọc trộm, quả nhiên là đang viết đề cương cho chuyện của tôi với Âm Thao!

Không, là câu chuyện mà cô ta tự biên tự diễn, chẳng liên quan gì đến tôi và Âm Thao cả!

Đợi tôi đi phơi xong tấm ga, lúc quay lại thấy cô ta giấu máy tính dưới gầm giường của tôi.

“Ê!” Tôi ngạc nhiên hỏi: “Tại sao cô lại giấu máy tính dưới giường của tôi vậy?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)