Dì Mai và anh Mạc đều khựng lại.
Tôi nhìn thấy khói đen từ dưới đất bay lên thì nhỏ nhẹ khuyên nhủ anh Mạc: “Anh Mạc này, tôi nghĩ rằng, anh không nên nói tiếp nữa…”
“Ờ…” Anh Mạc không dám nói gì nữa.
Âm Thao không biết là bị sao thế? Thường thì không thấy hắn tức đến thế, hay do vì nghe thấy giải mối hôn sự này với tôi, nên hắn cảm thấy bực tức? Có vẻ như hắn thật sự thích tôi?
Thích tôi thế mà không ra gặp tôi à?
Quá đáng đến thế chứ lại!
“Chúng ta hay là nói về mấy con ma mà tối qua Tiểu La nhìn thấy đi.” Anh Mạc chuyển đề tài.
Tôi giơ tay từ chối: “Không cần đâu.”
Anh Mạc: “?”
Tôi cười cười: “Anh Mạc, vừa nãy anh cũng thấy rồi đấy? Thần hộ linh của tôi vô cùng lợi hại, nên tôi hoàn toàn có thể một mình đối mặt với chuyện này phải không?”
Anh Mạc nghiêm giọng nói: “Không được! Ai biết thần hộ linh của cô với mấy con ma kia, bên nào lợi hại hơn?”
“Đương nhiên là của tôi rồi.”
“Í…” Anh Mạc khổ sở, trên mặt như còn ghi rõ: Cô tự tin đến thế kia à!
Tôi tự tin nói: “Còn lợi hại hơn viện trưởng nhà các anh một xíu xiu đó.”
Lời vừa dứt, tôi nghe thấy mấy tiếng hừ hừ bên cạnh, dường như là không vui vẻ với câu trả lời của tôi.
Thế là tôi sửa ngay: “Còn hơn cả viện trưởng của các anh, không chỉ một xíu xiu!”
Lúc này tiếng hừ hừ bên tai mới dứt.
Cũng thật là, cái tên Âm Thao này làm cái gì vậy chứ? Bình thường gọi thì không ló mặt, giờ lại sôi nổi thế này? Có sôi nổi bao nhiêu cũng vứt, có ngon thì anh ra đây xem sao!
Khóe miệng anh Mạc giật giật, cuối cùng thì cũng thở dài nói: “Thật không ngờ, bệnh viện chúng ta lại xuất hiện một đại thần tôn quý. Thôi được rồi, cô muốn làm gì thì làm.”
Dì Mai nhíu mày: “Không được! Nhỡ xảy ra chuyện gì, viện trưởng đã giao việc cho tôi, nhất định phải bảo vệ sự an toàn cho La Hy rồi, cho dù thế nào tôi cũng phải theo sát La Hy mới được!”
Anh Mạc thở dài nói: “Thôi đi dì, dì không nhìn ra à? Người ta rõ ràng là đang muốn ở riêng hai mình một thế giới với nhau đấy!”
Gì vậy?
Tôi nhận được gợi ý, ngay tắp lự vui vẻ nói: “Đúng, đúng, đúng! Là ở riêng hai người với nhau! Dì… Mai… Dì cho con ở lại một mình đi mà… Dì cứ tò tò theo người ta, đêm đẹp thế này, lại bị lãng phí mất, đi dì…”
Ặc, nghe thấy mấy lời nũng nịu của mình, tôi cũng thấy nổi hết da gà da vịt, thật là từ khi vào bệnh viện tâm thần, khả năng diễn của tôi cũng càng ngày càng đạt đỉnh rồi!
Dì Mai do dự một hồi, cuối cùng cũng thả tôi đi.
“Con cảm ơn dì Mai.” Tôi sung sướng chạy ra khỏi phòng bảo vệ, lúc rời đi anh Mạc còn nói với theo: “Nhớ này, cho dù cô có tò mò cái gì, cũng nhớ không được đi lên tầng thượng của tòa nhà ở của bệnh viện!”
“Tôi nhớ rồi!”
*
Tôi vui vẻ chạy về phía tòa nhà ở của bệnh nhân, từ xa xa, tôi nhìn thấy những con ma đang bám trên lưới, tôi cố tình hét to lên: “Ê! Không phải chúng mày là đang tìm tao à? Tao ở đây! Đến đây đi, chúng ta cùng chơi!”
Lời vừa dứt, tôi bị ai đó tóm cổ từ phía sau nhấc lên khỏi mặt đất.
Cảm giác ngầu lòi này là…
“La Hy, cô thật là không gây chuyện thì sẽ chết hay sao!” Đằng sau là tiếng nghiến răng ken két của Âm Thao.
Tôi khổ não: “Âm Thao! Chẳng phải anh không muốn lộ diện hay sao?”
“Chẳng phải cô muốn chỉ có hai ta hay sao?”
“Hây! Là tôi đùa thôi…” Tôi khổ sở chớp chớp mắt.
Âm Thao đặt tôi xuống, ráo hoảnh: “Nhưng bổn quân thì nghĩ là thật!”
WHAT!
Hắn nắm chặt lấy tay tôi, tôi cố gắng giằng ra, nhưng hắn vẫn nắm chặt, xem ra kế hoạch đi “thám hiểm căn phòng ma” lại bị bỏ dở rồi.
Hắn đưa tôi về phòng, lúc về đến phòng, tôi nhìn thấy, trên cửa có vô số các vết máu do bàn tay in lên trượt dài xuống, cũng không thể nhìn ra là do một con ma hay nhiều con ma đã làm việc đó.
Âm Thao phẩy tay một cái, những vết máu trên cửa biến mất trong phút chốc.
Hắn đẩy cửa, rồi ấn tôi xuống giường, khi tôi đang tưởng tượng đến hắn sẽ làm gì, căng thẳng liếm môi nuốt nước bọt, thì Âm Thao nói: “Đã là người sắp được làm mẹ rồi, không được phép làm mấy chuyện tào lao nữa!”
“?” Tôi ngớ người, đột nhiên nghĩ ra là có thể hắn đã theo tôi cả ngày hôm nay, chắc chắn là những lời mà vị đạo hữu kia nói, hắn đã nghe thấy hết và tưởng thật. Tôi lúc đó thấy vừa buồn cười vừa tức: “Anh còn nghĩ những lời tên điên đó nói là thật à!”
Âm Thao nhìn tôi một cái, lúc này mới khe khẽ nói: “Những người ở đây, không phải ai cũng là bệnh nhân.”
Nói xong, hắn vỗ vỗ tay.
Dưới đất bỗng nổi lên một luồng khói trắng, đợi đến lúc thành hình, hóa ra là viện trưởng Âm.
Viện trưởng Âm trông có vẻ không được ổn lắm, sắc mặt hắn ta xanh nhợt, hắn ta đang ôm lấy bụng và nằm rạp dưới nền đất. Hắn ta cố gắng khua khoắng, nhưng cuối cùng vẫn không thể bò được dậy. Nhưng trông hắn ta bây giờ không giống như bị người ta đánh một trận, mà giống như…
Ăn no đến chướng bụng?
“Ọe…” Viện trưởng Âm một mặt thì cố nhịn nôn, một mặt thì điên cuồng giơ tay xin hàng: “Thập Nhị Gia, đủ rồi! Tại hạ biết lỗi của mình rồi, xin ngài giơ cao đánh khẽ, đừng bắt tôi ăn nữa!”
Cho hắn ta ăn?
Đâu có cho hắn ta ăn cái gì đâu chứ.
“Ọe…” Viện trưởng Âm đưa tay bụm miệng, dáng vẻ vô cùng khổ sở.
Âm Thao gật gật đầu, Âm Thiện như bắt được vàng, chạy như bay vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Tôi nhìn thấy hắn ta khổ sở như thế, định với lấy khăn giấy đem qua, thì bị Âm Thao lườm cho một cái, cho nên tôi chỉ đành đứng trên giường ngó.
Từ xa nhìn qua thì thấy Âm Thiện đang nôn ra… toàn hương và nến?
Hơn nữa còn đang đốt dở.
Tôi thất kinh, thật chẳng biết người âm bọn họ đang diễn trò gì!
“Anh làm cái gì với người ta vậy?” Tôi không nén được nên hỏi Âm Thao.
Âm Thao bình tĩnh nói: “Tên điên này lệnh cho người của hắn ta nhồi nhét cho cô ăn, ta chỉ là lệnh cho mấy con ma, đến mộ hắn ta, thắp ít nhang nến cho hắn ta thôi mà.”
Đây gọi là… ít… đó hả?
Việc ép tôi ăn là từ đêm qua rồi, chẳng lẽ Âm Thao đã làm việc này từ đêm qua đến tận bây giờ?
Cái này…
Hắn ta thật đáng thương.
Tôi tự dưng đồng cảm với viện trưởng Âm.
Cảm giác ăn đến muốn ói, tôi đã từng chịu, cho nên ít ra tôi hiểu cảm giác của hắn ta lúc này.
Ít nhất cũng đến nửa tiếng, viện trưởng Âm mới nôn hết những thứ hắn ta ăn ra, nhưng hắn ta bây giờ lả đi trên bệ xí, tôi đoán là mai chắc chắn cái bệ xí phòng tôi sẽ bị tắc nghẽn.
“Nôn xong thì qua đây!” Âm Thao lạnh tanh nói.
Thế là viện trưởng Âm như cái xác không hồn miễn cưỡng giơ tay lên quẹt miệng một cái, rồi bò tới.
“Thập Nhị Gia cần dặn dò gì vậy ạ?” Tuy viện trưởng Âm không vui vẻ gì nhưng lúc đến gần vẫn hành lễ với Âm Thao.
Âm Thao chỉ vào hắn ta nói: “Cơ thể cô ta hơi không khỏe, ngươi đến bắt mạch đi.”
Cơ thể tôi không khỏe?
Không, tôi rất khỏe!
Tôi muốn giải thích với hắn, nhưng cũng chợt hiểu ra ý của Âm Thao, nói là kiểm tra sức khỏe, nhưng thực ra là muốn bắt mạch xem tôi có em bé hay không!
Tôi đột nhiên cảm thấy hoang mang.
Không phải là thật chứ?
Nhưng tôi, nhưng tôi còn chưa chuẩn bị sẵn tâm lý để làm mẹ!