Phải mang cái bảng tên này trả lại cho Tiểu Phấn.
Tôi cầm bảng tên đó, giả vờ như không có gì đưa cho Tiểu Phấn: “Hôm qua cô đi khỏi, thì tôi nhặt được.”
“Ô?” Tiểu Phấn khựng lại, cô ta nghi hoặc ngẩng lên nhìn tôi.
Tôi cũng khựng lại.
Trên ngực áo cô ta cũng có một thẻ tên!
Vậy cái trên tay tôi…?
Tôi bối rối nhìn thẻ tên trên tay mình, thực ra cũng không nhìn ra có vấn đề gì, duy nhất có thể nhìn ra là thẻ tên này với thẻ tên trên ngực Tiểu Phấn là giống hệt nhau – Một kết luận quá ư vớ vẩn!
“Tại sao cô lại có một chiếc thẻ tên giống hệt với cái của tôi đang đeo?” Tiểu Phấn cầm lấy cái thẻ, đi đến cửa, cầm thẻ quẹt lên cửa điện tử bên ngoài.
Cạch!
Có thể mở được.
Tiếp đó cô ta lại tiếp tục thử chiếc thẻ đeo trên ngực của cô ta, cũng vẫn có thể mở được.
“Kỳ quặc, thẻ tên thì chỉ có một, của tôi lại không bị mất, tại sao lại giống nhau đến kỳ lạ vậy?” Tiểu Phấn thắc mắc.
Với mỗi người cái thẻ tên này đương nhiên là duy nhất, cùng lúc cũng là một thẻ ra vào của nhân viên, đặc biệt là đối với phòng bệnh có bệnh nhân bị giám sát đặc biệt như tôi. Phòng bệnh đặc biệt mà không có thẻ tên, căn bản là không vào được.
Tôi những tưởng Tiểu Phấn làm mất thẻ tên sẽ lo lắng, ai dè là không phải như vậy.
“Không sao, tôi cứ nhận lấy vậy.” Tiểu Phấn không biết đang nghĩ gì, vui vẻ nhận lấy thẻ tên cất đi.
Dưới sự giám sát của cô ta, tôi uống hết chỗ thuốc “vitamin” đó, tiếp đến tôi lấy chiếc điện thoại hết điện đưa cho cô ta, nói với cô ta, tiểu thuyết cô ta viết rất hay, nếu như không phải điện thoại hết pin thì tôi sẽ đọc đến khi trời sáng!
Với tiểu thuyết của cô ta, tôi cũng không thiếu mỹ từ để khen, làm cho cô ta thấy ngại ngùng, mới nhỏ nhẹ nói cho tôi nghe, sức tưởng tượng của cô ta cũng không phong phú như thế, chỉ là từ khi đến bệnh viện này, tiếp xúc nhiều với bệnh nhân, đột nhiên phát hiện trong những lời nói của bệnh nhân đều là những câu chuyện lạ kỳ, nếu nói về sức tưởng tượng, thì ai có thể hơn được mấy người bị bệnh tâm thần thế này chứ? Cô ta chẳng qua chỉ là viết ra theo những gì mà người bệnh kể mà thôi.
Cô ta nói rất khiêm nhường, nhưng nếu như cô ta không có những kỹ năng cơ bản, thì không thể kết hợp tất cả các mảnh ghép thành một câu chuyện hoàn chỉnh được.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, quyết định sẽ kể lại chuyện tối hôm qua cho Tiểu Phấn.
Cô ta nói đợi chút, rồi sau đó đi ra ngoài lấy cái laptop cá nhân mang vào phòng tôi, lúc này mới bắt đầu bảo tôi tường thuật lại những việc xảy ra vào hôm qua, nhưng những thông tin về viện trưởng Âm thì tôi không hề nhắc đến.
Đáng tiếc là dưới sự “yêu thương” của dì Mai, cho nên tôi vẫn chưa tìm hiểu được kỹ càng khu nhà ở bên đó, chỉ là nhìn thấy một vài “thứ”, mà thực tế lại không trực tiếp tiếp xúc với nó, cho nên tôi cũng không thể kể cho Tiểu Phấn nghe quá nhiều.
Tiểu Phấn cũng thấy tiếc, buồn bã gập lại máy tính: “Hy Hy, nếu như đêm nay cô có thể bước ra ngoài, có thể đi tìm hiểu thêm một vài thông tin được không? Nếu chỉ có một vài nội dung mà cô vừa kể, thì không thể đủ để viết một câu chuyện.”
“Được.” Tôi đồng ý với cô ta, trong đầu đã dự định đêm nay sẽ làm thế nào để qua được con mắt giám sát của dì Mai, tiếp tục tìm hiểu những thông tin của bệnh viện này.
*
Buổi chiều sẽ là thời gian hoạt động tự do.
Hôm nay tình cảm của tôi với Tiểu Phấn đặc biệt thân thiết, từ khi tôi kể cho cô ta nghe về chuyện xảy ra tối hôm qua, cô ta vui vẻ như một đứa trẻ, dường như không rời tôi nửa bước, cứ thảo luận cùng tôi những tình tiết mới cho câu chuyện. Mà tôi cũng luôn hy vọng sẽ có một người nói chuyện cùng, thế là chúng tôi cứ như hình với bóng, không chỉ ở trong phòng bệnh, hứng khởi bàn luận với nhau, buổi chiều ra ngoài chơi, vẫn còn chưa hết, nhìn ai cũng thành ma quỷ.
Tiểu Phấn: “Cô nói tôi nghe ‘đạo hữu’ có phải là ma không?
Tôi: “Tôi nghĩ là đúng!”
Tiểu Phấn: “Tại sao lại nghĩ thế?”
Tôi: “Bởi vì bình thường mà nói, không phải là ma, thì tôi làm sao mà gặp được đây?”
Tiểu Phấn: “Hình như cũng có lý đấy.”
Tôi: “Tiểu Phấn à, cô có thấy cuộc đối thoại của hai chúng ta, càng ngày càng giống với hai đứa điên không?”
Tiểu Phấn kinh ngạc: “Có chút đấy!”
Trong lúc tôi đang đắc ý vì đã thành công dẫn dắt một cô y tá của bệnh viện tâm thần theo con đường lệch lạc, thì Tiếu Phấn đột nhiên kêu lên: “Hy Hy, vị đạo hữu của cô kìa!”
Tôi nhìn theo tay của cô ta, nhìn thấy vị đạo hữu đó.
“Đi đi đi! Chúng ta qua đó xem người này rốt cuộc là còn sống hay đã chết!” Tôi kích động đập đập lên ghế đang ngồi!
Thế là chúng tôi hào hứng đi qua đó.
“Đạo hữu!” Tôi vui vẻ chào anh ta.
Vị đạo hữu kia quay đầu lại: “Cô nhóc!”
Vẫn còn nhớ đến tôi?
Anh ta vui mừng ôm lấy Tiểu Phần: “Cô nhóc! Tôi cuối cùng cũng thấy cô rồi! Tối qua tiên đan đồng ý cho cô, tôi đã luyện xong rồi, cho cô này!”
Anh ta mở bàn tay ra, trong tay là một bãi phân chim.
Khóe miệng của Tiểu Phấn bỗng nhiên giật giật!
Mà tôi lúc này lại đang ngại ngùng đứng bên cạnh, ha ha, tôi còn tưởng anh ta thật sự vẫn nhớ đến tôi, hóa ra anh ta vốn dĩ là nhận nhầm người.
Nhưng, tôi còn muốn biết anh ta rốt cuộc là người hay ma.
Tranh thủ lúc anh ta đang giơ bãi phân chim về phía Tiểu Phấn, tôi nắm lấy cánh tay anh ta ra sức nắn nắn.
Cơ bắp của anh ta mềm mềm, vừa sờ là biết là người không mấy khi tập luyện, mà tôi nhớ cơ bắp trên người Âm Thao rắn rỏi và cứng, ặc, tôi đang nghĩ gì thế này.
Nhiệt độ trên cơ thể hơi thấp, vì có kinh nghiệm trong việc phân biệt người sống người chết, do đã trải qua cảm giác sờ vào người sống và người chết, cho nên tôi ít ra có thể phân biệt được nhiệt độ - Người mà đã chết, đừng nói là nhiệt độ thấp, căn bản là không hề có nhiệt độ!
Tôi sờ mạch đập, hình như là có.
“Cô làm cái gì đấy?” Đạo hữu hỏi.
Đối diện với người tâm thần, tôi cũng: “Bắt mạch cho anh!”
“Cô mà cũng biết bắt mạch!” Đạo hữu lườm tôi một cái, vòng tay tóm lấy cổ tay tôi, ba ngón tay tìm mạch đập, tư thế chuyên nghiệp vô cùng.
Sau ba giây, anh ta bỏ tay tôi ra, chắp tay thi lễ: “Chúc mừng đạo hữu, chúc mừng cô, cô đã mang tiên thai!”
Ế!
Tôi buồn cười nói: “Thế anh có thể biết, tôi mang thai mấy tháng rồi không?”
Anh ta mau chóng bấm bấm, sau đó dáng vẻ nghiêm túc nói: “Không tính ra là khi nào.”
Tiểu Phấn kinh ngạc nhìn tôi: “Hy Hy, cô có bầu rồi, đứa trẻ đó có phải là của người đàn ông mà sáng nay tôi nhìn thấy?”
“Đừng ngốc nữa, lời người điên mà cô cũng tin hay sao? Hơn nữa, cái… cái gì mà đàn ông? Không phải sáng nay cô bảo cô hoa mắt hay sao?” Tôi cố gắng phủ nhận, nhưng trong lòng thì vẫn thầm nghĩ: Không phải là đang có thật đấy chứ? Dạo này cũng nôn ọe mấy lần, nhưng đều là nhìn thấy mấy con ma tởm lợm nên mới nôn đấy chứ, dù gì thì tôi cũng sẽ không tin mình có bầu đâu.
Tiểu Phấn nghiêm túc nói: “Là cô đã nói với tôi, trong bệnh viện này có một nửa là ma, ngộ nhỡ người sáng nay tôi nhìn thấy cũng là một con ma thì sao? Chỉ có ma mới đột nhiên biến mất như thế! Hy Hy, nhất định là cô dẫn về một con ma rồi, trời ơi! Tình yêu giữa người và ma! Đây là một đề tài hay! Tôi phải mau ghi lại mới được!”