Nghe đến đây, tôi lại thấy hơi cảm động.
Vốn cho rằng cái tên tự đắc Âm Thao này sẽ không bao giờ cúi mình mà suy nghĩ nhiều đến tôi, nhưng cũng thật không ngờ, ngay cả điều mà tôi chưa nghĩ tới, thì hắn đã giúp tôi nghĩ, vậy có thể thấy hắn thật sự để tâm đến tôi.
“Cũng đúng, cái bệnh viện này thật nhàm chán, tôi không kiếm chút việc mà làm thì sẽ biến thành bệnh nhân tâm thần thực sự! Anh yên tâm, dì Mai chăm sóc tôi rất tốt, bà ấy sẽ không để tôi gặp nguy hiểm, anh cứ yên tâm về làm việc của anh đi.” Tôi cười nói với hắn.
Không ngờ Âm Thao nhíu mày nói: “Cô thật sự ghét tôi đến thế?”
“Á?!”
“Bổn quân vừa xuất hiện chưa được một phút, cô liền muốn đuổi tôi đi?” Hắn giận dỗi nói.
“Không phải không phải.” Tôi vội vàng giải thích: “Tôi thấy anh lúc nào cũng bận như thế… đâu phải một mình tôi nghĩ thế, rất nhiều người nói anh rất bận, bận đến mức cả năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều không thể ở một chỗ cố định, nếu tôi còn làm lỡ việc của anh, ngộ nhỡ ảnh hưởng đến sự bình ổn của hai giới âm dương, thì tôi chẳng há sẽ trở thành tội nhân?”
Lúc này sắc mặt của hắn mới xìu xuống: “Cô không nói, thì bổn quân cũng không để ý… Cô nói rất đúng, năm trăm năm này, tôi đi đông đi tây, cũng chẳng ở một nơi nào cố định, ngay đến phủ của tôi…”
Hắn ngừng một chút, dường như nhớ ra gì đó, thở dài một cái: “Cũng quên mất là ở đâu rồi!”
Trời!
Tôi suýt bật cười thành tiếng.
Hắn mắc cỡ nhìn tôi, bộ mặt trắng bệch của hắn dần dần chuyển sang đỏ tía: “Đừng cười! Đợi chúng ta thành thân rồi, cô đến ở phủ của tôi, tôi đương nhiên sẽ phải về thường xuyên rồi.”
“Vậy hả?”
“Ừ.”
Tôi cười ha ha: “Tôi sợ rằng anh quên mất phủ của anh ở đâu, đến ngay cả tôi cũng quên luôn!”
“Không đâu.”
“Anh không quên thật chứ?”
“Không!” Hắn giận dỗi áp sát tôi.
Hắn đột nhiên lại gần làm trái tim tôi đập mạnh!
Chúng ta đều là người lớn, tiếp đó chuyện sẽ tiếp diễn thế nào, thì đừng nói là không biết nhé.
Sau lưng tôi dựa vào bồn rửa tay, mặt cứ thế đưa lên, khi hắn sắp hôn tôi...
“Rầm!”
Bên ngoài vọng vào tiếng đập cửa dữ dội, tôi giật mình mở to mắt, nhìn ra ngoài thấy một con ma máu me be bét đang bám trên cửa sổ kính!
Con ma đó, một bên đầu bị nát bét, một phần não nhão nhoét và máu cứ thế chảy xuống, trên đầu đeo một đoạn như lạp xường… Phì! Chính là một đoạn ruột của nó, con ma thần kinh, lại còn đem đoạn ruột thối rữa và có vô số ruồi nhặng bay theo của mình đeo lên làm đồ trang sức hay sao!
Việc đang hay thì đứt dây đàn, Âm Thao tức đến phát điên, hắn giơ tay búng một cái, làm cho con ma đang bám trên cửa bay mất, hắn nói với tôi: “Đây là do cô không nghe lời, bỏ mắt kính xuống! Nó nghĩ cô nhìn thấy nó, cho nên mới đến tìm cô.”
“Ồ.”
Hắn tiếp tục ôm lấy cơ thể tôi, đang muốn tiếp tục chuyện khi nãy, nhưng khi hai môi sắp chạm vào nhau, cảnh tượng vừa nãy lại chạy xẹt qua não tôi...
“Ọe!”
Xin lỗi, là do phản ứng tự nhiên của cơ thể!
Tôi đẩy Âm Thao ra, quay người lại nôn thốc tháo vào bồn rửa tay, còn chưa nôn xong thì đã nghe Âm Thao tức đến lạc cả giọng: “Cô thực sự ghét bổn quân thế sao?”
Thôi chết!
Tôi ngẩng đầu, phát hiện đằng sau đã không có người.
Hầy, thôi vậy, tiếp tục nôn đã.
Tôi thấy thật kỳ cục, bữa tối rõ ràng là đã nôn sạch sẽ, sao bây giờ vẫn nôn nhiều thế được?
Sau khi nôn xong, tôi cũng thấy đuối. Thực ra tôi cũng muốn ra ngoài xem vị đại ca bám vào cửa sổ kia trông như thế nào, dù gì thì cũng mong đợi rất lâu, muốn xem ma quỷ ở đây như thế nào, thật khó có cơ hội tự đến thế này, tôi đương nhiên là muốn xem nó thế nào. Nhưng cơ thể bây giờ vì nôn quá nhiều lần, làm tôi bỏ luôn ý định đó, đợi đỡ hơn chút, tôi mới cố gắng bò lên giường đi ngủ.
…
Ngày hôm sau.
“Xin lỗi!” Một giọng nói làm tôi bừng tỉnh.
Tôi bò dậy, mắt vẫn còn lơ mơ thì thấy Tiểu Phấn cúi đầu đi ra ngoài, vừa muốn đóng cửa, tôi liền gọi cô ta: “Chào cô.”
“Í?” Tiểu Phấn khựng lại, ngạc nhiên nhìn tôi, dường như nhìn thấy gì đó rất lạ lùng vậy, cô ta dụi dụi mắt.
“Sao thế?” Tôi ngáp dài một cái.
“Vừa nãy tôi vừa vào, dường như nhìn thấy một người đàn ông ôm cô ngủ, ha ha… chắc là tôi nhìn nhầm rồi.” Tiểu Phấn đẩy cửa bước vào.
Có một người đàn ông ôm tôi ngủ?
Tôi nghi hoặc nhìn khắp nơi, bên cạnh trống không, ngoại trừ chăn lùm lùm lên một đống như hình người.
Tôi: “…”
Thật là, Âm Thao! Nói đi rồi mà vẫn chưa đi! Nửa đêm nửa hôm không được tôi đồng ý, cũng ôm tôi ngủ?
Tôi tức tỉnh cả ngủ!
“Đánh răng đi, cô đến thời gian uống thuốc rồi.” Tiểu Phấn nói.
Cô ta bưng một cái khay toàn thuốc là thuốc, bệnh nhân tâm thần trong viện này đương nhiên không thể tự uống thuốc được, Hành vi tinh thần họ đều không thể tự điều khiển được, ngộ nhỡ uống nhầm thuốc thì biết làm thế nào? Cho nên bệnh viện nghiêm khắc quy định, mỗi ngày sẽ có y tá đến giám sát bệnh nhân uống thuốc và tiêm, tránh gây ra điều không hay.
Cũng may mà tôi có tay trong trong viện này, nếu không thì cứ uống thuốc như bình thường, tôi không bệnh cũng thành ra có bệnh!
Viện trưởng Âm đã đích thân chỉ định thuốc cho tôi, cũng đích thân thay thuốc vào lọ toàn là vitamin, tôi uống thuốc cũng chỉ như ăn kẹo thôi, nhiều khi còn muốn hắn ta thay chút mùi vị như mùi hoa quả chẳng hạn.
Tôi ngoan ngoãn bò dậy đi làm vệ sinh cá nhân, quan sát Tiểu Phấn chia thuốc từ trong gương, tôi hỏi cô ta: “Tiểu Phấn này, cô là người chuyên viết tiểu thuyết, thì chắc chuyện tình cảm cũng hiểu nhiều? Cô nói xem, nếu như có một người đàn ông cứ yêu thầm cô, nhưng cứ trốn không gặp cô, thì cô phải làm thế nào?”
Tiểu Phấn cười nói: “Tại sao lại có người gì kỳ vậy?”
“Bây giờ lại có kiểu đó đấy!” Tôi tức giận chà mạnh hàm răng của mình, ức chế hỏi: “Cô nói xem, làm cách nào để lôi tên ngốc nghếch đó ra, để hắn không thể trốn được nữa?”
“Vậy phải xem là anh ta thích cô đến mức nào.”
“Cái này… câu hỏi này khó quá, bỏ qua!” Tôi muốn dừng chủ đề này tại đây, tôi có cảm nhận được tình cảm của Âm Thao với tôi, nhưng rốt cuộc là thích tôi đến mức nào, thì tôi cũng không thể chắc chắn được, hắn chủ yếu mang cho tôi cảm giác “tiến hành việc công” mà thôi. Hay do là người đàn ông kiểu cổ đại xưa cũ, có thể thành thân với một người phụ nữ xa lạ, sau khi thành thân cho dù có cảm giác với người đó hay không thì cũng tuyệt đối có trách nhiệm với người đó.
Hầy…
Tôi mà có thể tóm được cái ông thoắt ẩn thoắt hiện này, tôi nhất định sẽ bắt chàng ta phục tôi sát đất mới thôi! Mà còn phải, bắt chàng học thuộc nội quy mà tôi đề ra!
Sau khi đánh răng, tôi chuẩn bị ra ngoài, thì vừa hay mắt tôi lướt trúng bảng tên của Tiểu Phấn tối qua dì Mai vứt trong thùng rác, lúc nhặt lên đem đi rửa tôi đã tiện tay để ở đó.