Tôi mau chóng đeo kính trở lại.
“Bây giờ đeo kính đã quá muộn rồi, con nhóc này thật to gan!” Dì Mai lắc đầu thở dài: “Thôi vậy, đi tìm cậu Mạc trước.”
Tìm anh Mạc?
Xảy ra chuyện, không tìm viện trưởng, lại đi tìm bảo vệ?
Vì sao thế?
Cái não nhỏ bé của tôi đều là câu hỏi, dì Mai cũng không quan tâm tôi như thế nào, mau chóng bước nhanh về phía trước, chúng tôi mau chóng tìm đến phòng bảo vệ.
Đẩy cửa bước vào, dì Mai hét lớn: “Mạc ơi! Tôi bị ma nhập rồi!”
Việc chúng tôi đến làm cho anh Mạc hốt hoảng, bởi vì…
Bởi vì khi chúng tôi đến, anh ta đang xem một đoạn video làm tôi cũng khó miêu tả, tuy rằng anh ta đã mau chóng che màn hình lại, nhưng tôi vẫn nhìn thấy.
É, tôi cứ nghĩ anh ta bên ngoài trông có chút háo sắc xấu xa, không ngờ trên thực tế thì trong bụng anh ta cũng thế.
Mặt anh Mạc đỏ lự, dùng ánh mắt dò xét nhìn sắc mặt của dì Mai, tôi nghĩ chắc dì Mai chưa chú ý đến chi tiết đó, hơn nữa bà ta cũng đang rất căng thẳng.
“Ôi, đang bình thường cơ mà, tại sao lại bị ma nhập? Chẳng lẽ là do Hy Hy không cẩn thận làm cái gì đó, ảnh hưởng đến dì?” Anh Mạc hỏi.
“Không đâu.” Tôi cẩn thận nói.
Dì Mai nhìn tôi một cái, không có ý trách móc gì tôi, mà kể lại tình cảnh lúc đi tuần tra phòng cho anh Mạc nghe một lượt. Anh Mạc nghe xong, đi tới trước mặt tôi hỏi, sau khi con ma đó nhập vào người dì Mai đã làm những gì?
Tôi nói không có gì, chỉ là cứu tôi một cái rồi bỏ đi.
Anh Mạc “Ồ” một tiếng, quay đầu an ủi dì Mai nói: “Dì Mai này, dì không cần phải quá căng thẳng làm gì, con ma nhập vào dì vốn dĩ đến là do Hy Hy, nó chắc chắn là ma bảo vệ cho Hy Hy, không hại người đâu.”
“Không phải là tôi dẫn ma nhập thân?” Dì Mai vẫn còn đang rất lo sợ.
Anh Mạc nói: “Không phải.”
“Vậy, vậy thì tốt.” Dì Mai lúc này mới bình tĩnh hơn, sau đó tôi mới biết, dì Mai trước đây khi mới vào viện làm, không cẩn thận phạm vào điều cấm kỵ, bị ma nhập, may mắn phát hiện kịp thời, được mọi người cứu, nếu không thì bà ta đã chết lâu rồi, mà bây giờ tôi cũng không được quen biết bà ta.
Anh Mạc nói: “Nếu dì không tin, có thể hỏi Hy Hy, xem có phải là con ma đó đến để bảo vệ cô ấy không?”
Thực ra, con ma mà anh Mạc nói đến, tôi cũng biết đó là ai rồi.
Ở trong âm giới, ngoài Âm Thao bảo vệ tôi, thì còn ai vào đây được nữa?
Hơn nữa, tôi càng ngày càng cảm thấy con ma nhập vào người bà ta giống hắn, lúc mới đầu tôi cũng không nhận ra dì Mai bị ma nhập, vì đơn giản là cả hai người họ đều có bộ mặt lạnh te đó, mà Âm Thao thường nhìn người khác bằng con mắt dữ dằn, “dì Mai” lúc đó cũng có ánh mắt như thế - đương nhiên ánh mắt đó cũng chỉ để nhìn người khác. Âm Thao nhìn tôi còn lâu mới dữ dằn kiểu đó, đương nhiên chưa được “tình cảm” cho lắm, vì dù gì hắn cũng là một tên ngốc!
Không phải nói rồi à, hắn rất bận, không có thời gian cho tôi? Giờ lại còn len lén đi theo để bảo vệ tôi, vậy là cớ làm sao?
Đàn ông, cũng thật lắm chuyện!
“Hình như đó là một người bạn của tôi, hai người không cần hỏi nhiều, tôi đã biết đó là ai rồi.” Tôi đánh tan sự nghi hoặc của họ, tuổi dì Mai đã lớn, tính hiếu kỳ cũng không nhiều, nên chẳng tiếp tục truy cứu nữa.
Nhưng bà ta lại nhanh chóng trở về bản chất cũ, bắt đầu dạy bảo tôi: “Con bé này rốt cuộc đang làm gì vậy? Lúc mới bắt đầu đi tuần tra phòng, ta đã dặn cô rất kĩ, bảo cô đừng nói chuyện với người nào cả, mà tại sao cô vẫn kiếm chuyện? Ngộ nhỡ đó không phải…”
Bà ta đột nhiên ngưng bặt, dường như ý thức được mình đã nói lộ ra điều gì.
Tôi cố bám lấy một chút thông tin suýt bị lộ ấy: “Ngộ nhỡ cái gì ạ?”
“Không có gì.” Dì Mai thở dài, nói: “May mà hôm này không xảy ra chuyện gì, một chút nữa tôi đưa cô về phòng, đêm nay cô khóa cửa phòng cẩn thận, cho dù nghe thấy âm thanh gì thì cũng không được mở cửa!”
“Dì đang lo lắng gì vậy?” Tôi nghiêng đầu, định hỏi cho rõ ràng: “Lúc tôi trở về đã nhìn thấy rất nhiều người bị treo trên lưới sắt, họ đều bị thương, có cần gọi bác sĩ cho họ không?”
Sắc mặt dì Mai bỗng chốc trắng bệch!
Mà ánh mắt của anh Mạc nhìn tôi thắc mắc: “Cô, làm sao cô nhìn thấy được?”
“Tôi gỡ mắt kính.” Vừa nói tôi vừa gỡ mắt kính ra: “Tôi nhìn thấy những người đó đều không phải là người? Những người ở trong khu nhà đó vẫn còn sống chứ? Bệnh viện của chúng ta thực ra là nhà giam, nơi giam giữ lũ ma quỷ, có phải vậy không?”
Chỉ còn cách chân tướng sự việc một chút, tôi thấy vô cùng hưng phấn!
Anh Mạc ngạc nhiên: “Cô không sợ à?”
Tôi lắc đầu.
“Cũng đúng, dù gì cô cũng là nghi phạm giết người biến thái, được coi là người sành sỏi, thì làm sao mà mà sợ vì mấy cái cỏn con ấy?” Anh Mạc nói.
Tôi khóc không thành tiếng: “Tôi bị oan mà!”
Nhưng so với cảnh tượng người bị chém bay nửa người mà tôi đã từng thấy, thì mấy con ma máu me treo toòng teng trên lưới sắt kia thật quá bình thường, dù sao cũng là toàn thây, phải vậy không?
Anh Mạc thở dài, nói: “Cũng đến lúc nói với cô chân tướng sự việc rồi. Bệnh viện của chúng tôi… không phải nhà tù.”
Tôi “í” một tiếng, nhớ đến những con ma trên song sắt, nhớ lại hình bóng bọn ma quỷ nhảy nhót, còn cả con ma lầu bốn be bét máu đang muốn thoát ra ngoài kia – “Không phải nhà tù, vậy thì là gì?”
“Thì là bệnh viện chứ gì.” Anh Mạc nhún nhún vai: “Người có người điên, ma cũng có ma điên. Không, nói chính xác, đa phần các con ma đều bị điên!”
WHAT!
Anh Mạc cười khẽ: “La Hy à, cô cho rằng ma không biết bệnh là gì à? Chúng cũng có thể bị ốm. Hơn nữa chúng bị mắc nhiều nhất, chính là rối loạn tâm thần!”
Rối loạn tâm thần…
Tôi ngước lên nhìn trần nhà, trong đầu bay ra toàn chữ với nghĩa, nếu như tôi nhớ không nhầm, trong tiểu thuyết của Tiểu Phấn có một đoạn vừa hay giải thích về loại bệnh này:
Rối loạn tâm thần là một loại bệnh rối loạn tâm lý, phát bệnh do thần kinh ở đại não, do tâm lý không chịu được tác động từ áp lực bên ngoài, sinh ra tâm lý, hành động, ý thức bị lệch lạc mất kiểm soát.
Tiếp đó tôi lại nhớ lại khi ngồi xe trở về viện, nửa đường gặp ma nữ kia…
Ấy, vốn dĩ không làm sao…
“Vâng!” Tôi gật đầu xác nhận lời anh Mạc.
Anh Mạc cười nói: “Không phải tối nay cô nhìn thấy mấy con ma đó, rồi nghĩ rằng ở bệnh viện này toàn ma hả?”
“Lẽ nào không phải ư?”
“Nếu như tất cả đều là ma, vậy cô là gì?” Anh Mạc cười hỏi: “Chẳng phải cô cũng là bệnh nhân ở đây hay sao?”
“Ồ…”
“Cho nên, thực ra những bệnh nhân bên khu nhà ở, có một nửa là ma, một nửa là người.”
Má ơi!
Chuyện này là chuyện gì đây?
Nếu như bạn nghe người ta nói một nơi nào đó tất cả người ở đó đều là người bị bệnh tâm thần, thì bạn không hề thấy ngạc nhiên, cũng chẳng có cảm giác sợ hãi;
Nếu như bạn nghe nói nơi đó toàn bộ đều là ma quỷ, bạn có thể sẽ sợ hãi, nhưng cũng chẳng kinh ngạc.
Nhưng nếu như là nửa nọ nửa kia?
Vậy đúng là một chuyện kinh thiên động địa!