Kết Hôn Âm Dương

Chương 54: Lễ tiếp đón người mới (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Thôi vậy.

Đã hứa với Âm Thao rồi, việc này càng ít người biết càng tốt.

Thế là tôi coi như mình là con gà mới gia nhập, chớp chớp mắt, tôi nhanh chóng tiến vào vai trò mới: “Không không, đây không phải là lỗi của mấy người, là do cơ thể tôi không thích ứng được, là do tôi chưa qua được thử thách lần này.”

Tứ đại ác nhân nhìn nhau, một lúc lâu sau, người bảo vệ gầy mới quay lại hỏi mọi người xung quanh: “Tôi… có thể nói sự thực cho cô nhóc biết không?”

Dì Mai thở dài: “Nói đi.”

Người bảo vệ gầy bước lên, cười và bắt tay tôi: “Tôi họ Mạc, cô từ nay về sau gọi anh Mạc là được.”

Tôi cũng giới thiệu tên của mình: “La Hy.”

Người bảo vệ gầy cười nói: “Hôm nay cô nói với chúng tôi tên họ đầy đủ của cô không vấn đề gì, nhưng sau này nên nhớ, ở trong viện này cho dù gặp ai hỏi cô tên họ gì, cô cũng không được nói với họ tên họ đầy đủ của cô. Nếu bắt buộc lắm phải nói thì báo họ của cô cho họ là được.”

“Tại sao?”

“Có thể sẽ mang đến những phiền phức không đáng có. Trong bệnh viện này, có thể bớt chút phiền phức thì bớt, ai cũng muốn sống đến khi về hưu mà? Cô nói phải vậy không?”

“Nghiêm trọng vậy à?”

“Ừ.” Sau đó, người bảo vệ đó nói với tôi, trò đùa vừa nãy thực ra là “lễ nhập đội” của nhóm mấy người bọn họ, sau khi ăn cơm, là người trong nhóm rồi, sau này có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, cùng giúp đỡ nhau đến lúc về hưu.

Thực ra nhìn vào tuổi của họ, thì nói đến “về hưu” vẫn còn quá xa, nhưng theo cách nói của người bảo vệ gầy đó, tôi có cảm giác “về hưu” là cái gì đó to lớn lắm, mục đích duy nhất của công việc là có thể sống đến lúc về hưu!

Câu này, làm tôi cứ thấy xót xa.

Mà “bữa cơm nhập đội” này, thực ra chẳng liên quan gì đến tên viện trưởng Âm đó, chỉ đơn giản là nghi thức mà mấy người này đặt ra, bởi vì ngày đầu tiên trực ban của họ đều nôn!

Dù gì cũng cần nôn, vậy đương nhiên cần ăn nhiều, mới có gì đó mà nôn ra cho sướng!

Cho nên họ lập ra luôn một quy định, là mời người mới ăn cơm! Đợi đến khi tuần tra, nhìn thấy những cảnh tưởng kinh khủng – thì mới dễ mà “Li Vơ Phun” được.

Anh Mạc cười nói với tôi: “Tiểu La này, giờ thì cô hiểu rồi chứ? Đây vốn dĩ chẳng phải là nhiệm vụ gì, mà là chúng tôi muốn trêu người mới mà thôi. Cơ thể cô không khỏe, hôm nay hãy nghỉ ngơi đi. Việc đi tuần thì đêm nay hay đêm mai cũng như nhau.”

“Không không không.” Tôi dùng hết sức mình lắc đầu: “Tôi nôn thì cũng đã nôn hết rồi, mấy người còn không cho tôi đi vòng quanh bệnh viện hay sao, vậy chẳng phải việc tôi đã nôn là phí phạm? Hơn nữa tôi nôn nhiều thế, trong bụng đã chẳng còn gì, đều đã ra ngoài hết rồi, cho dù đêm nay có nhìn thấy cảnh tượng kinh tởm thế nào, cũng không thể nôn được nữa.”

Dưới sự yêu cầu khẩn thiết của tôi, dì Mai đã miễn cưỡng đồng ý đưa tôi theo tuần tra. Nhưng tôi để ý thấy trước khi đồng ý bà ta với tôi, thì thấy bốn người họ đã lén nhìn nhau, tôi có cảm giác đêm nay kế hoạch thám hiểm căn phòng ma sẽ không thể thực hiện được. Bởi sau “bữa cơm nhập hội” đó, thì bốn người họ đã thân thiện với tôi hơn rất nhiều, và đương nhiên là, họ sẽ cố gắng hết sức bảo vệ cô em này của họ rồi.

Quả nhiên, khi đi tuần, căn bản là chẳng nhìn thấy bất kỳ điều kỳ lạ nào cả.

Nếu như tôi đoán không nhầm, bữa tối vừa rồi mà tôi không nôn dữ như thế, thì có thể dì Mai sẽ đưa tôi đi mấy chỗ mà tôi khó lòng nào mà tưởng tượng ra mức kinh tởm của nó.

Mà tôi cũng hỏi được ra, dì Mai tuy nhận lệnh đến chăm sóc tôi, nhưng lại không có nghĩa vụ chỉ đạo công việc cho tôi, viện trưởng Âm hạ lệnh có vẻ như là: Đêm nay đưa con nhỏ đó đi dạo loanh quanh, để cho nó “mở mang tầm mắt”, đợi nó nhìn thấy những cảnh tưởng khủng khiếp đó rồi, thì sau xem còn dám đi tìm kiếm mấy thứ kích thích nữa không!

Kết quả là, mệnh lệnh này cũng không thực hiện được.

Sau khi được ăn bữa cơm nhập hội, thái độ của dì Mai với tôi thay đổi rất nhiều, từ bà chủ nhiệm nghiêm khắc mặt lạnh biến thành một chủ nhiệm nhẫn nại, tôi hỏi gì, bà ta đều nói cho tôi biết.

Qua ba lần xác nhận, “tứ đại ác nhân” này là người chứ không phải là ma!

Họ chỉ là trông có vẻ hung hãn mà thôi.

Cũng bởi trông hung tợn và không bình thường, cho nên ở ngoài kia tìm được việc là một vấn đề cực kỳ nan giải, chuyện họ đến làm việc ở đây đều có lý do riêng của mình, nhưng có một điểm chung đó là họ đều không còn lựa chọn nào khác. Khi gặp Âm thiện, họ ở trong hoàn cảnh vạn bất đắc dĩ, rồi ký hợp đồng với hắn ta, trở thành nhân viên trực ca tối của bệnh viện này.

Cho nên, trong lòng họ, Âm Thiện là một sự tồn tại đặc biệt.

Là hắn ta đã cho họ một cơ hội chuyển mình, cũng là hắn ta đã cho họ hy vọng, cho nên họ đều kính trọng hắn ta.

Mà Âm Thiện lại vô cùng thần bí, dường như hắn ta đang ẩn giấu một sức mạnh vô cùng lớn nào đó, cho nên họ cũng sợ hắn ta.

Nói đơn giản và thẳng tuột ra: Họ là người.

Trong lòng họ vẫn cứ cho rằng Âm Thiện là người, còn là một người kỳ quặc vô cùng lợi hại.

Còn kẻ đứng đây là tôi, thì ngoan ngoãn ngậm miệng, để tránh tiết lộ thân phận thật sự của Âm Thiện. Những con người đáng yêu, đáng thương này đã ngày ngày phải sợ sệt, lỡ một chút sai sót đều có thể mất mạng, tôi sẽ không nói cho họ biết, thực ra cái người mà họ sợ hãi và kính trọng kia là một con quỷ!

Bởi sự nhân từ của sì Mai, bà ta không đưa tôi đến những nơi kinh khủng, cho nên tôi chỉ đi loanh quanh trong khu nhà ở bệnh viện, xem có cái gì đó kỳ lạ hay không.

Nhưng nơi này cũng thật quá yên bình, người bệnh tâm thần buổi tối sẽ hoạt động nhiều hơn rất nhiều so với ban ngày!

Chẳng trách dì Mai có thể vừa nhìn là phát hiện ra ngay tôi giả điên, bởi vì buổi tối tôi lại rất ngoan ngoãn ngủ, một người bị bệnh thần kinh thật sự, buổi tối lại không chạy ra hát hò nhảy nhót?

Tôi cười khổ…

Tôi gặp người “đạo hữu” hôm nọ đàm đạo vui vẻ với tôi, ở lầu ba khu nhà ở của bệnh viện.

Anh ta xếp bằng ngồi ở lan can ban công, cũng may mà bệnh viện tâm thần cũng rất hiểu bệnh nhân của mình, cho nên bệnh viện đã cho hàn kín ban công lại, cho dù anh “đạo hữu” này có ngồi ở lan can ban công, cũng không dễ gì mà bị gió thổi bay xuống dưới, rồi nói lời BYE BYE với cuộc đời này.

Tôi nhìn thấy anh ta thì vui mừng, vừa đi qua chỗ anh ta, vừa cười hỏi anh ta: “Anh đang tu luyện sao?”

Mí mắt của anh ta không chớp một cái: “Không, bần đạo luyện đan.”

“Là luyện tiên đan có khả năng bay lên trời sao?”

“Không, là tiên đan dùng để làm đẹp.”

“Ố!” Tôi mau chóng bụm miệng, không muốn để mình cười phát ra tiếng. Việc này làm sao không buồn cười đây? Lời này nên là một tiên cô nói mới thấy không kỳ quặc, nhưng vị đạo hữu này là kiểu người lôi thôi, không thể nhìn ra anh ta là người yêu cái đẹp.

Tôi nhịn cười, hỏi: “Anh định luyện xong tiên đan sắc đẹp ấy, thì sau đó đem đi đâu bán? Hay là dùng nó đem đi tán tiên cô?”

“Không, là lời hứa.”

“Lời hứa?”

Vị đạo hữu kia u u thở dài, mở to mắt: “Trước đây có một cô nương, không may bị ngã đập đầu, đầu cô ta bị rách, mặt bị hủy dung mạo, nên khóc bù lu bù loa, bần đạo từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy một cô bé thích khóc như thế, thế là đồng ý với cô bé đó, sau này luyện thành tiên đan có thể làm người ta khôi phục được dung mạo, sẽ đưa cho cô bé đó, giúp cô bé trở lại đẹp đẽ như xưa… Cô nhóc, cô nhóc à!!”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)