Kết Hôn Âm Dương

Chương 51: Dì mai

Chương Trước Chương Tiếp

Về đến viện, tôi ngủ hẳn một ngày.

Khi tỉnh lại, bên cạnh giường là bà y tá đến tuổi mãn kinh, với khuôn mặt không cảm xúc… Ài! Là bà y tá già trực ban buổi tối.

Tôi dụi dụi mắt, nhìn chiếc đồng hồ trên tường hiển thị bốn giờ chiều, bên ngoài mặt trời đang rực, nhưng trong phòng bệnh cửa sổ đều đóng kín, rèm cửa cũng đóng kín. Tôi nhớ là rèm không đến mức dày lắm, cũng chẳng che được bao nhiêu ánh sáng, nhưng không hiểu sao lần này, trong phòng một chút ánh sáng cũng không có…

Bà y tá già nhìn chằm chằm vào tôi, mặt sầm sì, tuy không có cảm giác sởn gai ốc khi nhìn bà ta, nhưng nhìn bà y tá già đó, tôi lại cảm thấy bà ta so với những con quỷ mà tôi đã từng thấy thì ghê gớm hơn rất nhiều…

Người này không phải chỉ trực đêm hay sao? Tại sao ban ngày cũng đến đây? Tiểu Phấn đâu nhỉ? Cô ta đi đâu rồi?

Trong lòng tôi đầy một rổ câu hỏi, nhưng tôi không dám hỏi.

“Nhà cô ở đâu?” Hồi lâu, bà ta mới mở mồm hỏi.

“Số 123 đường Trường Phong.”

“Trả lời đúng rồi, cô không phải là bệnh nhân tâm thần.”

“Ôi…” Giờ tôi mới nhận ra mình bị gài.

Đây là cách người ta kiểm tra người nào đó có phải bị bệnh thần kinh hay không, thông thường sẽ hỏi một câu đơn giản, xem người đó trả lời đúng logic hay không, nếu như theo logic, vậy chứng tỏ người bệnh này đã hồi phục.

Tôi không phải lần đầu tiên bị hỏi kiểu câu hỏi như vậy, nhưng không hiểu sao, trước mặt bà y tá già này, tôi lại không giữ được mà phun ra lời nói thật, có thể là do mặt bà ta không thân thiện, cái khí thế của bà ta đã áp đảo tôi xuống.

“Cho nên, cô đã giết người phanh thây?” Bà y tá già hỏi.

Tôi cười ha ha, tránh ánh mắt của bà ta: “Không phải.”

“Vậy thì cô đúng là người đáng thương, tự dưng lại vướng phải việc không thể giải thích được như thế, cũng chỉ đành tự gánh lấy.” Dừng một lúc, bà y tá già nói: “Tôi họ Mai, có thể gọi tôi là dì Mai.”

Bà ta không có biển tên, cho nên tôi không biết gọi bà ta là gì, đến hôm nay, tôi cuối cùng cũng biết tên bà ta.

Tôi dựng người lên, hỏi: “Được rồi, dì Mai. Dì tìm tôi có việc gì không?”

Tới lúc này, tôi đột nhiên phát hiện tư thế của dì Mai này rất cứng nhắc, đầu cổ lưng đều thẳng tắp, hai tay đan vào đặt trước bụng, đây như cách đứng trong nghi thức của các hoa hậu, nếu như không phải là trong trường hợp trọng đại, thường sẽ không có ai cố ý làm như vậy chứ?

Điều này làm tôi nhớ đến con ma nữ hôm qua, tư thế của cô ta cũng cứng nhắc như thế, không chỉ từ đầu xuống cổ xuống lưng là một đường thẳng, mà đến ánh mắt không cảm xúc cũng là nhìn theo một đường thẳng.

Rèm kéo kín mít.

Trong phòng không hề có chút ánh sáng lọt vào.

Mà bà y tá già lại chỉ xuất hiện khi về đêm…

Bà ta không phải là ma đấy chứ?

Viện tâm thần này có một đặc điểm đó là tất cả các nhân viên đều đến đúng giờ quy định thì tan làm, hơn nữa trước khi trời tối là phải rời khỏi bệnh viện, vậy thì trực ca tối là người hay ma đây?

Tôi lại nhớ đến anh lái xe Tiểu Châu đó, cũng là nhân viên của viện này, anh ta cũng làm việc vào buổi tối, mà anh ta và bà y tá già này đều cho tôi cảm giác giống nhau, là cái cảm giác họ không giống con người…

Dù sao ở cái viện này thì viện trưởng cũng đâu phải là người, nhân viên dưới quyền của hắn ta không phải là người... cũng là điều bình thường!

Bà y tá già không phát giác ra những gì trong bụng tôi nghĩ, trả lời một cách đờ đẫn: “Viện trưởng nói, có một người mới, sợ cô ta không hiểu phép tắc ở đây, sẽ chạy lung tung, cho nên bảo tôi đến để hướng dẫn cô.”

“Mới… người mới?” Tôi ngơ ngẩn.

Bà y tá già gật đầu: “Viện trưởng nói, viện này không nuôi không ai đâu.”

“Cái gì mà nuôi không tôi?” Tôi thấy vô lý: “Bố mẹ tôi có nộp phí nằm viện!”

“Dậy làm vệ sinh cá nhân đi, tôi sẽ nói về… quy định của bệnh viện.”

“Ồ!” Tuy bố mẹ tôi đã nộp viện phí, nhưng tôi vẫn giống một “người mới”, ngoan ngoãn đứng dậy đi đánh răng rửa mặt.

Khi đánh răng rửa mặt, bà y tá già đó đứng đằng sau tôi nói: “Cô không giống với những nhân viên khác, chúng tôi ban ngày nghỉ ngơi, tối mới làm việc, trời sáng có thể rời khỏi bệnh viện. Mà cô lại ở viện từ sáng đến tối, một ngày hai tư giờ đều không rời khỏi bệnh viện, cho nên cô phải theo quy định không giống chúng tôi.”

“Vâng, vâng.” Miệng tôi vẫn ngậm một đống bọt, chăm chú gật gật đầu, thực tế đang nhìn bóng bà ta in trong gương.

Nghe nói ma sẽ không có bóng, nhưng bà ta thì lại có?

Cái này cũng không thể nói lên điều gì, viện trưởng Âm cũng có bóng vậy đó!

Bà y tá già nói: “Ban ngày ở viện như nào thì cô cũng hiểu rồi chứ, cô chỉ cần nhớ ‘ba không được’ khi sống ở đây.”

“Vâng!”

“Một, buổi tối không được ra khỏi phòng.”

“Vâng… vâng!” Tôi giả vờ đồng ý, nhưng trong lòng vẫn nghĩ, buổi tối không ra ngoài thì còn gì là thú vị? Nằm trên giường cho mốc người ra à? Tôi đã có dự định hết rồi, chuẩn bị một kế hoạch thám hiểm căn phòng ma các kiểu nữa!

“Hai, cho dù buổi tối có nghe thấy âm thanh gì, hoặc có nhìn thấy cái gì, không được mở cửa cho bất cứ ai.”

“Vâng.”

“Ba, cho dù là ban ngày hay ban đêm, cho dù người cô gặp là người hay ma, không được đáp ứng yêu cầu của người đó, cũng không nhận bất cứ cái gì từ họ.”

Tôi vừa đánh răng, vừa nhìn bà y tá già qua gương: “Chỉ có mấy việc như vậy thôi sao?”

“Những quy tắc khác, cô dần dần sẽ biết.”

“Vâng…”

“Mặc bộ đồ đẹp đẹp một chút, buổi tối, tôi đưa cô đi tuần tra.”

“Á?” Tôi vừa cúi đầu đánh răng, đột nhiên nghe thấy câu đó chợt ngây ra, vừa nãy chẳng bảo là buổi tối không được ra ngoài hay sao, tối nay lại đưa tôi đi tuần tra? Có chút mâu thuẫn phải không nhỉ?

Tôi mau chóng đánh răng, ngẩng đầu lên thì không thấy bóng bà ta trong gương đâu.

Nhìn ra ngoài cũng không thấy bà ta đâu.

Bà y tá già đó đi cũng không phát ra tiếng động gì, rời đi cũng nhanh quá đi!

Tôi trầm ngâm rửa nốt cái mặt, trong lòng nghĩ đây nhất định là tên viện trưởng kia sắp xếp, hắn ta muốn sử dụng tôi như thuộc hạ của hắn ta? So với việc để tôi mốc meo trên giường, hoặc đi lung tung lật tung bệnh viện của hắn ta, chi bằng đào tạo tôi thành thuộc hạ của hắn ta?

Cũng không phải là không được, có ít việc mà làm còn hơn cứ nằm đó.

Chỉ là tôi hy vọng mình được phát lương.

Đúng rồi, nghe Tiểu Phấn nói, viện này lương cực cao, gấp ba gấp bốn bình thường, tôi yêu cầu cũng không cao, gấp đôi là được.

Sau khi tôi làm xong vệ sinh cá nhân, phát hiện Tiểu Phấn đi vào, đang thu dọn giường cho tôi.

Cô ta kéo rèm ra, trong phòng sáng hơn một chút, nhưng tôi thấy bên ngoài mây đen sầm sì, hơn nữa còn đang mưa, chẳng trách chẳng có chút ánh sáng nào lọt vào.

Tôi liền hỏi: “Tiểu Phấn, lúc cô đến, có nhìn thấy ai đi ra không?”

“Không.” Tiểu Phấn nói: “Hy Hy, hôm nay cô dậy muộn thế, tối qua làm gì vậy? Không phải là mộng du đấy chứ?”

Tôi nghiêm túc: “Tôi nói cô cũng không tin, tôi tối qua...”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)