Lâm Nhuận Dư nhìn vào chúng tôi.
“Một hai ba, còn thiếu một bát.” Lâm Nhuận Dư nhìn ba chúng tôi, cười thầm.
Huyền Vũ ngáp một cái: “Uống thì uống, ta phải nếm thử xem canh Mạnh Bà ngon đến cỡ nào.”
Nói đoạn, nó đưa tay ra đón lấy một bát canh Mạnh Bà.
Không được!
Huyền Vũ chắc chắn là có sức chiến đấu nhất trong chúng tôi… Tuy giờ chưa thấy nó ra tay, nhưng mai rùa vạn năm chắc chắn là cứng nhất, nếu nó xảy ra vấn đề gì thì không có ai bảo vệ Củ Cải!
Nó có năng lực nhất ở đây, tôi không thể để nó trở về không có gì!
Thế là tôi cướp lại bát canh trên tay nó, tay trái một bát, tay phải một bát, uống cạn đáy!
Những con quỷ ở đây uống canh Mạnh Bà sẽ vùng vẫy một lúc, rồi biến thành sạch sẽ trắng tinh.
Đau khổ vùng vẫy một giây…
Đau không?
Không.
Sao tôi không hề có cảm giác mất ký ức?
Nhưng tôi lại thấy tình hình không được tốt lắm…
Trần nhà sao lại chao đảo?
Một Lâm Nhuận Dư tôi đã không đánh được, hắn ta lại còn biến thành hai… không, là một hai ba bốn… đếm không xuể!
Cảm giác này thật kỳ lạ.
Là cảm giác muốn ngủ… ha ha…
Bụp!
Tôi ngã ra…
…
…
Tôi mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Không phải là uống canh Mạnh Bà xong thì sẽ mất đi ký ức à? Tại sao tôi lại chẳng có cảm giác gì?
Tôi là La Hy.
Đúng, tôi là La Hy.
Năm nay tôi hai mươi hai… Không, đã chôn thây bảy năm thì phải là hai mươi chín rồi.
Đúng, tôi hai mươi chín.
Tôi có một phu quân đầu đất, còn có một đứa con gái…
Con gái?
Tôi mở mắt ra thì thấy trên tay đang ôm một đứa bé to bằng bàn tay.
Da của nó đen sì, răng nanh nhọn hoắt, trán dô cao… đây chẳng phải là Củ Cải lúc sinh ra hay sao? Nó không phải đã bảy tuổi rồi à? Sao có thể thu nhỏ lại được?
“Củ Cải?” Tôi lo lắng lắc lắc cơ thể bé nhỏ, nhưng không ngờ là tôi lắc nó, nhưng nó chỉ lắc qua lắc lại theo chiều tôi lắc, cái miệng nhỏ của nó hé mở, phun ra máu màu xanh hôi hám.
Tôi ngây ra.
“Củ Cải, đừng dọa mẹ! Con đừng dọa mẹ như thế!” Trái tim tôi như co thắt lại, trong đầu tôi lúc này không còn biết làm gì, chắc chắn là Lâm Nhuận Dư đã cho Củ Cải uống thuốc độc sau khi tôi ngã ra, hắn ta đã đầu độc nó, trên người đứa bé toàn là nốt đỏ!
Lúc này, tôi cảm giác có người đang bước đến gần tôi.
Lâm Nhuận Dư?
Tôi quay đầu lại, bất ngờ phát hiện ra, người đứng sau lưng tôi không phải là Lâm Nhuận Dư, mà là…
Âm Thao?
Hắn nhìn tôi, trong mắt ánh lên sự ngạc nhiên đến tột độ.
“Tại sao lại không tin ta… ta không phải là thê tử của chàng à? Tại sao thà tin người ngoài, cũng không tin ta?” Khi nói xong lời này, chính tôi cũng ngây ra, đây là gì vậy?
Tin tưởng?
Tôi và Âm Thao từ trước đến nay có sự tin tưởng lẫn nhau à?
Tôi và hắn từ trước đến nay chưa bao giờ có mẫu thuẫn về sự mất đi niềm tin ở đối phương!
Nhưng sao tôi lại thốt ra những lời này, nghe thật đau lòng và tuyệt vọng, lại là sự đau thương phẫn uất…
“Lòng người quá ác độc, chẳng đáng để ta bảo vệ giữ gìn. Những lời nói của thần linh đều là dối trá, ta phải vạch trần những lời đó!”
…
“Á!” Tôi hét lên rồi tỉnh lại.
Tôi đang ở đâu?
Trên giường!
Tôi là ai!
La Hy!
Năm nay bao nhiêu tuổi?
Hai mươi hai, không, tôi đã tự chôn bảy năm, năm nay đã hai mươi chín!
Số chứng minh thư 123456789002222222.
Mật khẩu thẻ ngân hàng là 123456!
Rất tốt, đều nhớ hết, tôi chưa mất ký ức!
Thật là sợ đến toát mồ hôi.
Tôi lau mồ hôi, bên giường có một khuôn mặt nhỏ xinh vừa thò lên: “Chị đẹp, chị sao vậy?”
Củ Cải?
Tôi nhìn khuôn mặt đáng yêu của nó mà ngây ra, vừa nãy không phải chỉ nhỏ bằng bàn tay à? Sao có thể chớp mắt đã biến thành một đứa trẻ bảy tuổi?
Chẳng lẽ, vừa nãy chỉ là mơ?
Uống canh Mạnh Bà, tôi còn có thể nằm mơ? May mắn vậy sao?
“Chị đẹp, chị sao vậy? Tại sao uống bát canh đó xong thì lại như say rượu?” Củ Cải nghi ngờ hỏi.
“Say?” Tôi vừa tỉnh dậy, não còn chưa hoạt động bình thường được.
Tôi uống canh Mạnh Bà, không mất ký ức mà là say?
Nhớ lại cảm giác lúc đó thì đúng là cảm giác như say rượu thật.
Nhưng uống canh Mạnh Bà thì sao có thể say?
Đúng rồi, trước đây Lâm Nhuận Dư cũng nói, thần uống canh Mạnh Bà sẽ say, còn bọn quỷ uống canh Mạnh Bà thì sẽ quên sạch ký ức.
Tôi uống canh Mạnh Bà… và có thể say được?
Đùa?
Tôi gãi đầu, cảm giác mình hơi ngơ ngơ.
“Ác mộng?” Huyền Vũ đánh lá bài xuống, khe khẽ hỏi.
Tôi nghĩ ngợi: “Ừ.”
Mơ thấy Củ Cải sau khi sinh đã chết, đáng sợ đáng sợ lắm, may Âm Thao đã nuôi nó lớn chừng này, ha ha! Tôi nhìn Củ Cải trước mặt, lòng cảm thấy yên tâm hơn bao giờ hết.
Nhưng Huyền Vũ lại nói, làm tôi cảm thấy càng mơ hồ về mình: “Là mơ thấy mình của vạn năm trước phải không?”
Tôi ngây ra hồi lâu mới thốt nên lời: “Có ý gì vậy?”
Huyền Vũ chầm chậm nói: “Một vạn năm qua, ta thấy nàng ngày đêm đều mơ cùng một giấc mơ, đó là ngày đứa con bị chết yểu, bị phu quân phản bội. Nàng đau khổ vạn năm, cũng khóc cả vạn năm nay rồi, nước trên dòng sông Vong Xuyên đều là nước mắt của nàng.”
Tôi vội vàng ngắt lời: “Đợi chút đợi chút, mày nói chính là Mạnh Mộng, không phải tao.”
Huyền Vũ cười, không giải thích thêm.
“Hai người nói gì vậy? Một vạn năm? Chị đẹp, chị sống một vạn năm?” Củ Cải nhoài người trên giường hỏi: “Chị thật sự là thần tiên à?”
“Không phải ta, tuyệt đối không phải là ta, ta sao có thể là Mạnh Mộng…” Tôi ngại ngùng cười, tôi chỉ là một con sâu cái kiến, thì sao có thể là thần cao cao tại thượng!
Nhưng những cảnh tượng trong mơ cứ lởn vởn trong đầu tôi.
Trái tim tôi như có gì đó bóp nghẹt lại, đau đớn.
Tôi suýt chút nữa thì không thể thở nổi.
Đứa bé đó giống hệt với Củ Cải lúc mới sinh.
Ngay cả người đàn ông sau lưng cũng là Âm Thao!
Vậy có thể tôi cũng là…
Tại sao có thể như vậy?
Tôi đau đớn ôm lấy đầu.
Khi nước mắt tôi ướt đẫm mặt thì tôi nhìn thấy ánh mắt của Huyền Vũ, nó nhìn tôi như vẫn từng nhìn từ trước tới giờ, ngày nào cũng thế, năm nào cũng vậy, nó cứ nhìn tôi…
Tôi nấc lên, cho tới tận khi một bàn tay nhỏ nhắn lau nước mắt cho tôi: “Chị đẹp, sao chị khóc?”
“Không sao, không sao.” Tôi an ủi mình, rồi vội vàng lấy vạt áo lau nước mắt.
Vạt áo.
Là áo của Mạnh Mộng?
Tôi đột nhiên chán ghét bộ y phục này, nó làm tôi cảm thấy hai từ “Mạnh Bà” cứ bám lấy tôi!
Tôi mau chóng cởi từng lớp áo ra.
“Trời ơi! Thất lễ quá, thất lễ quá!” Huyền Vũ mau chóng che mắt lại rồi biến thành rùa con, rụt đầu rụt cổ vào trong mai rùa.