Kết Hôn Âm Dương

Chương 212: Có nhân ắt có quả

Chương Trước Chương Tiếp

“Sao lại nói đến bố em vậy? Bố em hiểu sự đời hả? Không không không, bố em có biết gì đâu, ngay cả giặt quần áo còn không biết!” Vừa nói đến bố mình thì Củ Cải đã bày ra bộ mặt chán nản lắc đầu.

“Nhưng dù sao bố con nuôi con lớn bằng này cũng không dễ dàng gì” Tôi chua xót nói.

Bảy năm tôi không ở đây thì Âm Thao đã thay mặt tôi, chăm sóc dạy dỗ Củ Cải.

Củ Cải nghe vậy bèn nói: “Nghe cũng đúng.”

Sắc mặt của Củ Cải chợt thay đổi: “Trời ơi! Khó khăn lắm bố mới đồng ý đưa em đi chơi, kết quả là bị chị đẹp đưa tới đây! Chị đẹp, chị nói xem, chị đền em gì đây?”

Tôi ngây ra: “Đền như thế nào?”

Củ Cải cười: “Đương nhiên là đi cùng em với bố đi công viên chứ làm gì!”

“Với con và bố con…” Tôi đột nhiên đỏ mặt, không ngờ con bé này lại lém lỉnh thế, lại còn cài cắm cả tôi! Nghĩ đến tính cách la sát của tôi và kiểu cứng nhắc của Âm Thao thì sao lại đẻ ra một đứa lém lỉnh thế? Không, đứa bé này thông minh từ nhỏ rồi, vừa sinh ra đã biết tự tìm thức ăn… có khi đó là bẩm sinh!

“Đến lúc đó hãy bàn sau!” Tôi xoa đầu Củ Cải, qua quýt nói.

“Thôi được rồi! Em biết người lớn chỉ cần nói ‘đến lúc đó’ thì chắc chắn đến lúc đó thật lại không thực hiện lời hứa! Nhưng mà chị đẹp ơi, em chẳng dễ lừa thế đâu, đến lúc đó chắc chắn phải đền cho em!” Củ Cải vênh cái cằm lên nói: “Đúng rồi, chị đẹp này, tên chị là gì vậy? Em không thể cứ gọi chị là chị đẹp mãi thế được?”

“Ta là… Mạnh Mộng.” Khi nói ra cái tên đó thì lòng tôi thấy khổ sở, bởi vì nói vậy đồng nghĩa với việc tôi bỏ mất cơ hội nhận Củ Cải, thậm chí sẽ không bao giờ có cơ hội nói ra quan hệ thật sự, nhưng bây giờ lại không phải là lúc lộ bản thân mình, vì mình đang trong hang ổ của địch thì phải cẩn thận mọi việc.

“Đúng rồi. Chị Mạnh Mộng ơi, chị nói xem, người đến nhà em hôm nay có phải mẹ em thật không?” Củ Cải hỏi.

Tôi mở miệng đính nói “không phải”, nhưng lại sợ bị Lâm Nhuận Dư nghe lỏm được, thế là nuốt câu đó vào bụng, rồi nói: “Bố em nói là phải thì chắc là phải rồi.”

Lòng tôi đau như cắt.

Vì đó phải là tôi mới đúng!

“Nhưng vì sao, em cứ cảm thấy người đó không hề thân thiết với em, mà lại thấy chị có cảm giác thân thiết hơn?” Củ Cải nghiêng đầu hỏi, đôi mắt long lanh đó như nhìn rõ mọi chuyện, tôi càng đau lòng, đột nhiên thấy sợ đứa bé này, nó quá thông minh, từ bé đã thế, cứ giống một con quỷ biết nhìn xuyên thấu trái tim người khác vậy.

Tôi muốn giấu mình, nhưng trước mặt nó lại cứ lồ lộ ra.

Cái cảm giác giống hệt Âm Thao ngày trước nhìn tôi, đây rốt cuộc là cùng huyết thống, hay là do có ma nhãn?

Tôi thật sự sợ nói tiếp với đứa bé, mau chóng lôi rùa con từ trong túi ra, đặt lên giường, đánh trống lảng nói: “Rùa con ơi rùa con, mày có thể nói cho tao biết, mày và Diêm Quân có quen biết nhau lắm không?”

Rùa con thò đầu ra khỏi mai nói: “Không.”

“Vậy mày có biết liên lạc với hắn ta bằng cách nào không?”

“Không biết.”

“… vậy hắn ta ném mày ở lại nhân gian là cớ làm sao?”

“Bởi vì hắn ta không muốn nuôi rùa thay người khác.”

“…”

Đơn giản thế thôi à?

Tôi còn tưởng Diêm Quân bỏ con rùa này lại nhân gian là để lưu lại một phương thức liên lạc nào đó cho tôi, để nếu có tiến triển gì thì sẽ thông báo cho hắn ta biết!

Nhưng đây là sao?

Hắn ta lại muốn khoanh tay đứng nhìn à?

Nếu tôi nhớ không nhầm thì hắn ta có một lời thề, chính là sẽ giải quyết tất cả những vấn đề chưa giải quyết được của âm giới và đây là điều cuối cùng, vậy tại sao lại khoanh tay đứng nhìn? Chẳng lẽ hắn ta không phái binh đến bắt Mạnh Trần à?

Hay là, tôi phải tự giải quyết?

WHY???

Dựa vào cái gì chứ?

Tôi từ khi nào lại biến thành mắt xích quan trọng như vậy?

Rùa con đột nhiên nói: “Phàm là chuyện gì có nhân ắt có quả, tự mình tạo nghiệp thì mình phải giải quyết. Ta nghĩ, Diêm Vương muốn nàng phải tự giải quyết.”

“Là ý gì đây? Sao lại là chuyện của tao!” Tôi oan ức kêu lên.

Rùa con không nói gì nữa, lại rụt cổ vào trong mai.

Củ Cải hiếu kỳ hỏi: “Chị Mạnh Mộng ơi, chị đang nói chuyện với rùa đấy à? Nó có phải là yêu tinh không?”

Tôi nói: “Đúng vậy đấy.”

Củ Cải hỏi: “Vậy nó có giống với anh Mạc Mạc không, là từ mèo biến thành người đấy?”

“Cái này…” Cũng đúng, giờ có yêu tinh nào mà không biến thành người? Con rùa này ít nhất cũng là rùa vạn năm rồi, làm sao có thể không biết hóa thành người?

Tôi gõ vào mai rùa, hỏi: “Vương Bát, mày có thể biến thành người không? Biến ra cho tao xem nào?”

Rùa con nhô đầu ra, nghi hoặc hỏi: “Ta như vậy còn chưa đủ đẹp à? Tại sao lại phải biến thành người?”

“Biến đi mà, tao muốn xem, sau khi mày biến thành người thì trông thế nào.”

“Còn không phải như vậy sao?” Rùa con thở dài, nói vậy nhưng vẫn rất nghe lời biến thành người.

Khụ…

Tôi cuối cùng hiểu được một điều.

Đó chính là người trẻ thì thích trang điểm như người già, còn người già thì lại thích cưa sừng làm nghé, con rùa này có thọ mệnh đến cả vạn năm, nhưng lúc biến thành người lại cố tình biến ra một cậu thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, môi đỏ răng trắng, chỉ có mặt là đang quạo.

“Anh ơi, trông anh đẹp trai quá, anh tên là gì vậy?” Củ Cải nhìn thấy thì thích thú không nén được nhảy ra hỏi.

“Huyền Vũ.”

Tôi phì một tiếng: “Đợi chút, lúc mày nói cho tao nghe, thì không phải tên như vậy!”

Cậu thiếu niên: “Người ta là cổ phiếu tiềm lực, còn nàng là cổ phiếu chết.”

Tôi: “…”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)