Kết Hôn Âm Dương

Chương 211: Dò hỏi

Chương Trước Chương Tiếp

Nhưng tôi không thể lộ ra là mình đã biết quá nhiều, cho nên tôi từ tốn hỏi: “Là những người thế nào?”

“Buổi tối, khi nào bà cố nhìn thấy họ thì sẽ biết ngay thôi.” Nói đoạn, anh ta liền bảo Ái Linh đỡ tôi vào phòng nghỉ ngơi, tôi sợ Củ Cải không có tôi bên cạnh sẽ xảy ra bất trắc, nên tôi kéo luôn Củ Cải vào phòng mình.



“Bà cố, đây là phòng của người, người xem ở đây còn điều gì sai sót thì cháu sẽ đi chuẩn bị cho người.” Nể mặt Lâm Nhuận Dư, nên Ái Linh cũng rất cung kính với tôi.

Khi ở riêng với cô ta, tôi có cảm giác lạnh sống lưng.

Cô ta rõ ràng là một người nhu mì hiền lành, nhưng giờ xem trong mắt cô ta lúc này có một luồng khí u ám bao quanh, cứ như trong đó giấu một con mãnh thú kinh dị, lúc nào cũng có thể nhảy ra xé xác đối phương!

Tôi cẩn thận với vai diễn của mình, dù sao thì giờ cũng là “bà cố”, tôi phải cố gắng làm đúng với phong cách của trưởng bối, giả vờ hỏi: “Cô nương, trông cô rất xinh đẹp, có bạn trai chưa?”

Ái Linh cười nói: “Chưa ạ.”

“Á, thế cháu ta có chỗ nào không tốt mà cô không để ý đến nó?” Đúng rồi, dùng mấy cách hỏi này của trưởng bối, chính là để dò xem hai người này thế nào!

“Không phải vậy đâu, bà cố hiểu lầm rồi. Ông chủ có người thương rồi, hơn nữa, còn coi người đó như bảo bối. E là ngay cả bà cố muốn gặp, ông chủ cũng không để người gặp đâu.”

Cô ta nói đến Tiểu Phấn!

Tim tôi thót lại.

Tôi lại tiếp tục hỏi: “Tại sao thế? Ta là bà cố của nó, ta muốn xem mặt cháu dâu thì có vấn đề gì chứ!”

“Sợ là… cảm thấy người bẩn.” Ái Linh cười nói, cô ta cười ngọt ngào nhưng lời nói thì bén như dao, may mà tôi không phải bà cố của Mạnh Trần thật, nếu không thì con dao này thật sự sẽ đâm xuyên tim. Tôi thấy cô ta có thể nói như vậy, sợ là đang đố kỵ với Tiểu Phấn ở trong lòng.

Tôi hỏi: “Thế là có ý gì?”

Ái Linh nói: “Trong mắt ông chủ thì người con gái đó là thuần khiết trong trắng nhất thế gian, còn người khác là bẩn thỉu, ngài ấy ngay cả bản thân cũng cảm thấy mình bẩn thỉu, chứ đừng nói đến bà cố.”

“Hóa ra là thế! Nghe cô nói vậy thì ta lại thấy có hứng thú với cô bé ấy, cô ta ở đâu?” Tôi giả vờ hứng thú hỏi.

Ái Linh nói: “Ông chủ đã giấu đi rồi.”

Xem chừng là không thể hỏi được tung tích của Tiểu Phấn, thế là tôi lại dò hỏi việc khác: “Vậy cô thì sao? Cô có người thương chưa?”

Ái Linh nói: “Chưa có ạ.”

Ái Linh cười nói: “Nhiều năm trước thì có một, nhưng đã chết rồi.”

Tôi ngay lập tức nắm mạnh bàn tay.

La Chương!

Là La Chương!

Tôi dám chắc đó là La Chương, tên ngốc đó, năm đó tôi không chào mà biến mất, cũng chỉ vì không muốn để anh ta biết được tung tích thật sự của Ái Linh, nhưng không ngờ là tôi đi lâu thế, anh ta vẫn tìm thấy Ái Linh!

Cũng chẳng trách, dù sao cùng một thành phố, mà thành phố này cũng chẳng lớn, họ sẽ sớm gặp nhau thôi.

“Anh ta nói trái tim của anh ta thuộc về cháu, thế nên cháu đã móc trái tim của anh ta ra làm tiêu bản đặt trên kệ đầu giường. Nói thật là, trái tim của anh ta đáng yêu hơn nhiều so với người.” Ái Linh cười nói: “Còn con chó của anh ta, cháu thấy cũng trung thành, thế nên giữ lại đầu nó cho bầu bạn cùng chủ.”

“…”

Đó là người chồng yêu thương cô!

Đó là con chó mà chính cô nuôi!

Tôi đột nhiên nhớ đến con mèo mà nhà Âm Thao đang nuôi béo mũm mĩm, so với con chó chưa thành tinh này thì cuộc sống tốt hơn chút…

“Bà cố, người còn điều gì muốn hỏi không ạ?” Ái Linh hỏi.

Tôi nói: “Không…”

Những điều muốn biết thì tôi đã biết hòm hòm rồi.

Giờ trong lòng tôi cảm thấy đau đớn, cứ nghĩ đến kết cục của La Chương thì trái tim tôi lại đau nhói.

“Vậy cháu đi ra trước đây, người còn cần gì thì có thể ra phòng khách tìm cháu.” Ái Linh nói, rồi đợi tôi gật đầu đồng ý, cô ta mới ra ngoài.

Chờ cô ta đóng cửa lại, tôi không cần phải đóng giả nữa, cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

“Chị đẹp, chị diễn tốt quá!” Vừa thở phào, Củ Cải đã nghiêng đầu nói.

Nhìn thấy nó đáng yêu thì lòng tôi như mềm nhũn ra, tôi không kìm lòng được, vuốt nhẹ mũi nó: “Cũng biết người ta đang diễn cơ đấy?”

Củ Cải nói: “Em thấy chị nói chuyện với chú kia, hình như là muốn giết em. Nhưng rõ ràng là chị cứu em khỏi người mẹ xấu xa kia. Nếu chị thật sự muốn giết em thì làm sao phải cứu em? Nên chỉ có thể chứng mình, chị đang diễn kịch, diễn cho cái chú đó xem! Em nói vậy đúng không?”

“Sao con lại thông mình thế?” Tôi xoa đầu nó.

Củ Cải nói: “Bởi vì bố em ngốc nghếch lắm, nếu em không thông minh một chút thì chết đói rồi!”

Tôi: “…”

Có một sự thật kinh dị, mang tên người cha chăm trẻ con…

“Nhưng mà, cái chú đó là người xấu ạ?” Củ Cải ngồi phịch lên giường, hiếu kỳ hỏi.

Tôi vốn muốn nói với nó là trẻ con thì không nên lo nhiều chuyện thế, mọi điều tôi sẽ lo, cho dù là có xấu xa đến đâu, tôi nhất định sẽ bảo vệ nó. Nhưng tôi lại nghĩ, thật ra tôi không mạnh mẽ đến thế, tôi chỉ là kẻ tầm thường, có khi đến ngay cả con rùa mà tôi cũng không bằng, thì nói gì đến việc bảo vệ Củ Cải?

Tôi có thể làm một điều duy nhất, chính là dạy nó cách phân biệt xấu tốt, cho dù là không có đủ năng lực để bảo vệ nó thì phải cho nó biết ai là kẻ xấu, để nó đề phòng người đó!

Tôi xoa đầu Củ Cải nói: “Đúng vậy, chú ấy là người xấu, chị vừa nãy cũng là người xấu. Con xem, người xấu cứ động một tí là chém là giết, chị kia đến người yêu chị ta còn bị chị ta giết, đến cả chó cũng không tha, thì con biết trái tim chị ta xấu xa như thế nào rồi đó.”

Củ Cải hỏi: “Thế chị đẹp thì sao? Tại sao chị lại đưa em đến nhà của người xấu?”

Tôi đuối lý.

Chỉ thấy Củ Cải nói: “Chị đẹp này, chị thật là mâu thuẫn, đã bảo em phải đề phòng họ, nhưng lại đưa em đến hang ổ của họ, chị biết chị làm gì không?”

Tôi không biết nói gì.

Ai ngờ những lời này lại thốt ra từ miệng một đứa trẻ?

Nó quan điểm rõ ràng, tuy chỉ là một câu đơn giản, nhưng phân tích sắc bén.

Cứ như bà cụ non vậy, tôi thấy vui lòng, mà cũng thấy chua xót, vui vì con gái mình thông minh, mà đau xót vì tôi lại chỉ hy vọng nó có một cuộc sống bình thường, mà không cần phải lo lắng nhiều thứ như thế.

“Con nói đúng, việc mà ta làm luôn mơ hồ. Nhưng may mà con giống bố con, việc gì cũng rõ ràng.” Tôi khẽ nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)