Là kiếm của Âm Thao.
Tôi ngạc nhiên tột độ, là kiếm của Âm Thao xuyên qua tay tôi, đầu kiếm chỉ vào giữa trán tôi.
Máu nhỏ giọt lên trán tôi.
Tuy biết là do Âm Thao không nhận ra tôi nên mới làm tôi bị thương, nhưng lần nào gặp nhau hắn cũng đánh tôi, tôi không uất ức có được không? Lần trước còn bóp cổ tôi!
“Thao…” Tôi oan ức vừa gọi được nửa từ, Âm Thao vẫn tiếp tục xuyên thẳng kiếm tới, khi sắp xuyên nát hộp sọ tôi thì tôi vội vàng nói: “Anh ơi! Xin anh giơ cao đánh khẽ! Tôi chỉ qua đường thôi!”
Dùng tình cảm không bằng cầu xin, Âm Thao dừng lại, nhưng kiếm thì vẫn xuyên qua tay tôi, tôi cũng rất đau.
“Nhìn cách ăn mặc trang điểm của ngươi, thì chắc chắn là thời xưa rồi, một con quỷ như ngươi, sao lại vào nhà ta?” Âm Thao lạnh lùng hỏi.
Tôi đau đến mức la om sòm: “Đại ca, anh anh anh thả tôi ra đã! Rồi tôi dần dần nói với anh!”
Âm Thao rút lại kiếm, trong phút chốc, máu trên tay tôi chảy xối xả.
Mà không hiểu sao một hư thể như tôi lại có thể chảy máu, chẳng hợp lý chút nào, xem ra, kiếm của Âm Thao rất lợi hại, tôi vẫn phải cẩn thận không thì bị ngủm dưới kiếm của hắn thì không hay chút nào.
“Oa, mẹ giỏi quá, vừa chiếu viên ngọc đó lên là hiện ngay ra một chị gái xinh đẹp, giỏi quá, mẹ là thần tiên sao?” Củ Cải kinh ngạc hỏi, sau đó hỏi tiếp Âm Thao: “Bố ơi, vũ khí của bố sao bụp một phát là xuất hiện hay quá vậy, rồi lại bụp một cái lại không thấy đâu nữa? Bố giấu ở trong tay áo ạ? Bố là ảo thuật gia à?”
Tôi yếu ớt hỏi: “Tại sao mẹ là thần tiên, mà bố lại là ảo thuật gia, khác biệt lớn vậy…”
“Vậy chị xinh đẹp, chị là gì? Tại sao bùm một cái là nhảy từ tường ra được?” Củ Cải hiếu kỳ.
Tôi sung sướng cười hiền: “Em xem chị đẹp thế này, còn biến hóa ra như vậy, chắc chắn là tiên nữ rồi!”
Củ Cải nói: “Không, chị là người hỗ trợ, ảo thuật gia thì phải có người hỗ trợ chứ!”
Tôi: “…”
Tôi cứ nghĩ là mọi chuyện được lắng xuống, nhưng lúc này Mạnh Mộng lại bày ra bộ mặt vô cảm và lại giơ viên xá lợi lên, hành động này chắc hẳn là muốn đánh tôi một trận rồi.
Tôi biết giờ cô ta sát khí đằng đằng, cô ta mà ra tay, thì tôi sẽ mất mạng, thế là tôi mau chóng trốn sau lưng Âm Thao, tôi giả vờ õng ẹo: “Thập Nhị Gia, cứu tôi!”
Giọng nói này!
Nhõng nhẹo đến phát kinh đi được.
Âm Thao nhìn tôi một cái, rồi nhìn qua Mạnh Mộng: “La Hy, em sao thế? Tại sao lại trở nên lợi hại thế? Viên ngọc trong tay em là thứ gì vậy? Tại sao tôi cảm thấy oán khí của nó nặng nề thế? Là ai đã đưa nó cho em?”
Mạnh Mộng vẫn giơ viên ngọc đó về phía tôi, tay còn lại thì niệm thần chú, nhưng kỳ lạ là không hề ra tay?
Một chấp niệm cũng biết bắt nạt kẻ yếu và sợ kẻ mạnh à?
Không không không, Âm Thao không có ma nhãn thì đối với cô ta không có gì phải lo lắng, vậy không dám làm gì trước mặt Âm Thao là cớ làm sao đây?
Thấy Mạnh Mộng không nói gì cũng không động đậy, thế là Âm Thao đành phải kéo cô ta sang một bên, rồi tóm lấy tay tôi lôi vào phòng trong hỏi chuyện: “Ngươi biết gọi ta là Thập Nhị Gia, vậy là người âm gian?”
Tôi chớp chớp mắt, trong lòng nghĩ, có nói gì bây giờ thì Âm Thao cũng chưa chắc đã tin, rồi lại tức giận mà chém một kiếm thì chỉ có chết, thà rằng bây giờ nhận là người khác.
Thế là tôi gật đầu nói: “Đúng, tôi là người dưới âm gian, tôi được Ngũ Điện phái đến.”
Quả nhiên là thấy được sự ấm áp hơn một chút trong ánh mắt của Âm Thao: “Ngươi được Diêm Quân phái đến thì cứ quang minh chính đại mà xuất hiện, hà cớ gì phải lén lén lút lút, sợ là có việc gì cần giấu giếm?”
“Không phải…” Tôi đột nhiên cảm thấy một dự cảm không lành, cứ như có cái gì đó đang bóp nghẹt mình, tôi không bình tĩnh nổi để nói chuyện tiếp với Âm Thao, mà nhảy lên chạy ngay ra phòng khách!
Quả nhiên!
Vừa chạy ra đến phòng khách thì tôi thấy Mạnh Mộng đang ôm lấy Củ Cải từ phía sau, hai ngón tay cong thành cái móc, đang dần dần chạm tới mắt của Củ Cải để móc mắt con bé ra…
“Súc sinh! Thả con bé ra!” Tôi mất bình tĩnh hét lên, dùng hết sức để nhảy lên người Mạnh Mộng!
Bụp!
Tôi vẫn kịp đẩy cô ta ra.
Nhưng Mạnh Mộng không hề khách sáo với tôi, cầm viên ngọc lên ném thẳng vào người tôi, viên ngọc bé tí, mà sức nặng thì đủ làm tôi nội thương!
Tôi ngã ra sàn, vừa hay rùa con nhìn thấy tôi, thế là tôi oan ức hỏi nó: “Tại sao cùng là Mạnh Mộng, cô ta đánh tôi thấy đau, mà tôi lại không có một tí sức mạnh nào?”
Rùa con thở dài: “Tàn niệm của Mạnh Mộng vốn dĩ không hề có sức mạnh nào, tất cả sức mạnh đó đều tập hợp trong viên xá lợi. Nếu cô có viên xá lợi đó thì cô đánh lại cô ta cũng đủ tan tác.”
Tôi: “…”
Tôi còn muốn than vãn, nhưng Mạnh Mộng đã cầm viên xá lợi định đánh vào người tôi!
Người đàn bà này ra tay rất mạnh, lần này tôi chết chắc!
Đúng lúc này, rùa con bỗng chốc bay lên, biến thành một con rùa to đùng, che chắn giúp tôi.
Đoành một tiếng.
Tôi nghe cũng thấy đau đớn!
“Còn không mau chạy đi?” Rùa con nói.
“Ờ ờ!” Tôi mau chóng chui ra từ dưới người rùa con, vốn là muốn chạy thẳng, nhưng tôi lại thấy Củ Cải nên không nhẫn tâm chạy một mình!
Dù sao nó cũng là đứa con tôi dứt ruột đẻ ra, làm sao tôi có thể để nó lại rồi chạy trốn một mình được?
Thế là tôi ôm lấy Củ Cải rồi bỏ chạy.
Rùa con tức phụt máu: “Giờ là lúc nào rồi, còn làm mấy cái chuyện không đâu?!”
Gì mà chuyện không đâu!
Đây là cốt nhục của tôi!
Tôi không kịp nói gì đã thấy Mạnh Mộng chuyển sự chú ý từ người rùa con sang tôi, hỏng rồi!
Quả nhiên là thế.
Một tia sáng chĩa thẳng vào người tôi.
Cô ta muốn đánh chết bản thân mình!
Nhưng đúng là ông trời có mắt, Âm Thao đã xuất hiện và đỡ cho tôi cú đánh chết người đó.
Tôi thấy lưng của Âm Thao, chỉ kịp nói cảm ơn, rồi vội vội vàng vàng ôm lấy Củ Cải tháo chạy.
Tôi ôm lấy Củ Cải, cứ thế chạy khỏi tòa nhà.
Chạy được một đoạn khá xa mà không thấy Mạnh Mộng đuổi theo, tôi mới yên tâm thở phào một cái.
“Chị ơi, chị bị chảy máu rồi.” Củ Cải chỉ vào tay tôi nói.
“Không sao.” May đây chỉ là hư thể, chỉ cần không bị thanh kiếm cắm vào thì cũng không thấy đau.
Củ Cải hỏi: “Chị ơi, tại sao mẹ em lại muốn đánh chị?”
“Bởi vì…” Tôi chưa nói hết thì thấy tay mình bị mờ đi, cái cảm giác này… Gì vậy! Tôi chỉ có thể hiện thân được một lúc thôi sao?!
Tuy không cam tâm, nhưng tôi cũng không thể không chấp nhận biến hóa trên cơ thể.
Nên trước khi biến mất, tôi dùng hết sức nói với Củ Cải: “Mẹ của con đang muốn giết con, chạy trốn mau!”