Kết Hôn Âm Dương

Chương 205: Mẹ con bị chết vì ngu ngốc

Chương Trước Chương Tiếp

Tôi thừa nhận mình vô dụng, nhưng đứa bé này tên là “Củ Cải” thì đúng là trùng hợp.

Tôi quan sát sách vở của con bé, trên đó đều ghi: La Bặc.

Mà nhìn nó, càng nhìn càng thấy có nét giống tôi và Âm Thao.

“…”

Chẳng lẽ nó lại là Củ Cải của tôi?

Nhưng tôi nhớ, tôi đi âm gian bảy ngày thôi, thì Củ Cải sao có thể lớn nhanh như thổi vậy được?

Không phải âm gian một ngày, dương gian đã một năm chứ?

Nhưng nếu thế thật thì Củ Cải sao lại ở cùng bố nó?

Trong lòng tôi đầy những thắc mắc, lúc này, Củ Cải đang bò trên bàn vẽ tranh lại ngẩng đầu lên, ngây thơ hỏi Âm Thao: “Bố ơi, vẽ mẹ như thế nào?”

Trong bức tranh đang vẽ dở, người cao cao là Âm Thao không lệch được rồi.

Bên cạnh là một bé trai và một bé gái, chắc là đứa bé trai đang ngủ ngon lành kia và bé Củ Cải rồi.

Bên cạnh cái người cao cao kia còn để lại một chỗ trống, có thể là Củ Cải đang để lại để vẽ mẹ của nó lên.

Âm Thao nói: “Con nhìn gương soi mình rồi vẽ là được rồi.”

Củ Cải bĩu môi: “Bố là người mù, có nhìn thấy con trông thế nào đâu, làm sao biết con giống mẹ được?”

Âm Thao: “… Bố tin là gen của mẹ con tương đối mạnh đấy!”

Củ Cải: “…Vâng.”

Thế là Củ Cải lấy chiếc gương ra soi, vừa soi vừa vẽ.

Vừa vẽ nó vừa nói: “Các bạn khác đều có mẹ, thế mẹ của con đi đâu rồi?”

Âm Thao: “Lúc con được nửa tuổi thì mẹ của con đã tự đào hố chôn mình rồi.”

Củ Cải: “… Là chết vì ngốc nghếch phải không?”

Đào hố tự chôn mình, chắc là nói tôi rồi!

Cho nên, đây thật sự là Củ Cải của tôi ư?

Bây giờ tôi đã chấp nhận sự thật rằng tôi rời khỏi dương gian bảy ngày và bây giờ Củ Cải của tôi đã bảy tuổi, Âm Thao không chỉ không cắm sừng tôi, mà còn giúp tôi nuôi đứa bé lớn lên. Tuy rằng, đứa bé phải tự giặt quần áo, từ gọi đồ ăn, tự học bài, tự đến trường…

Nhưng nghĩ theo cách khác thì chẳng phải Củ Cải tự lập hơn những đứa trẻ khác ư?

Có đứa trẻ nhà nào mà tầm tuổi nó đã biết nhiều thứ vậy?

Tôi giờ đã lĩnh ngộ được thủ đoạn cao siêu của Diêm Quân, tất thảy mọi điều cứ như là ngẫu nhiên, nhưng xem ra, tất cả đều nằm trong sự sắp xếp của hắn ta, hắn ta cũng chẳng vô duyên vô cớ mà vứt tôi giữa đường, để tôi lại trên đường đi học về của Củ Cải. Hắn ta sớm đã biết tất cả, để tôi trực tiếp nhìn thấy Âm Thao và Củ Cải.

Nếu như vậy thì mọi việc đều đơn giản hơn rất nhiều.

Ma nhãn là con mắt của Củ Cải, chỉ cần ở bên cạnh Củ Cải thì Mạnh Mộng sẽ sớm xuất đầu lộ diện.

Nhưng bây giờ thì tôi lại thấy lo lắng: Mạnh Mộng bây giờ đã nhập vào thân xác của tôi? Cô ta xuất hiện lần nữa thì chính xác là dùng thân xác tôi để xuất hiện trước mặt Âm Thao và Củ Cải, đến lúc đó không biết hai người đó có nhận nhầm hay không? Nếu như vậy, thì Củ Cải sẽ gặp nguy hiểm!

Bây giờ ngay cả Âm Thao cũng không nhìn thấy tôi, tôi cũng không biết khi Mạnh Mộng tìm đến, thì tôi có thể làm gì cho họ?

Tôi thở dài, quyết định mình chỉ còn cách đến đâu hay đến đó.



Được ở bên cạnh người thân, trái tim mệt mỏi của tôi dần yên bình trở lại, tiếp đó chính là cảm giác hạnh phúc xâm chiếm trái tim tôi. Tuy được gần trong gang tấc, họ lại không nhìn thấy tôi, không nghe thấy tôi, cũng không cảm nhận được tôi. Nhưng tôi được nhìn thấy họ như vậy thì cũng cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.

Trời vào đêm.

Củ Cải mau chóng chìm vào giấc ngủ.

Âm Thao im lặng ngồi bên giường nó, hồi lâu mới quay người đi ra.

Tôi tưởng hắn nghỉ ngơi, nhưng, hắn lại mặc áo rồi đi ra ngoài, giống như là đi làm. Nếu không, hắn lấy gì nuôi Củ Cải và đứa bé trai mặc áo đen kia?

Khi Âm Thao bước ra khỏi nhà thì đứa bé trai nhổm dậy từ sô pha, vươn vai ngáp một cái.

Ơ, hai người đàn ông này thật là, một người thì ra ngoài làm việc, một người thì chơi đêm, ba người trong nhà này, chẳng lẽ chỉ có Củ Cải là bình thường?

Sau khi vươn vai tỉnh dậy, đứa bé trai đứng lên, cà nhắc cà nhắc chạy vào phòng Củ Cải.

Ê!

Mi định làm gì con gái ta?

Nam nữ thụ thụ bất thân, Âm Thao từ nhỏ đã không dạy những thứ như vậy cho chúng hay sao?

Nhưng đứa bé trai sau khi đẩy cửa bước vào thì đột nhiên biến thành một con mèo đen, nó nhảy lên khung cửa sổ, rồi lại nằm ườn ra, cái dáng đó chẳng khác gì hồi chiều tôi nhìn thấy.

Xem ra là tôi không để ý gì cả, đó rõ ràng là đặc trưng của loài mèo, tôi lại không nhận ra, tôi toát cả mồ hôi!

Con mèo đen này tên là Mạc Mạc, vậy chẳng phải là con mèo nhà La Chương hay sao?

Tôi dò xét nhìn con mèo đen.

Nhìn nó béo múp, cuộn tròn như cục bông… tốt quá, con mèo nhà La Chương được Củ Cải chăm sóc rất tốt, không phải chịu khổ.

Chỉ là nó đi vài bước cà nhắc cà nhắc, cứ như là nó bị thương vậy…

Tôi đột nhiên nhớ lại lúc La Chương ném đứa bé từ tầng thượng xuống, khi tôi xuống đến nơi, thì không thấy đứa bé đâu, mà đúng là lúc đó có thấy bóng một con mèo cà nhắc cà nhắc bỏ đi mất…

Chẳng lẽ, La Chương lúc đó vứt xuống không phải là đứa trẻ mà là con mèo?

Mèo có chín cái mạng và cũng chỉ có mèo mới từ trên cao nhảy xuống mà không chết…

Tôi bảo rồi mà, La Chương sẽ chẳng có dũng khí lớn đến thế để vứt đứa bé nhà người khác từ tầng thượng xuống, nhưng nếu ném một con mèo thì chắc là không sao…

Nếu vậy, con mèo này chính là ân nhân cứu mạng Củ Cải?

Nghĩ đến đây thì ánh mắt tôi nhìn con mèo như thần thánh, cũng không biết nó có nhớ đến chủ nhân của nó – La Chương và Ái Linh hay không?

Nhìn con mèo tôi lại nhớ đến đôi vợ chồng chim ri kia, tôi cứ tưởng mình rời đi có bảy ngày, hóa ra lại là bảy năm, nếu là bảy năm, thì không biết giờ họ ra sao? Phòng khám Lâm Thị còn mở rộng quy mô hay không? Những linh hồn ác độc đã được chúng tạo ra hay chưa?

Ài, tôi lo lắng nhất cho Ái Linh.

Bởi vì chỉ có Ái Linh là hoàn toàn bị Lâm Nhuận Dư khống chế, cũng không biết là đôi bàn tay của cô ta đã nhuốm tội ác hay chưa?

Tôi nghĩ ngợi lung tung, cũng không biết giờ nên làm gì, thế là nằm lên giường của Củ Cải, ngủ một giấc…

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)