Kết Hôn Âm Dương

Chương 202: Ma thần hiện thế

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi xong thỏa thuận với Diêm Quân, Vương Bát đưa chúng tôi về bờ.

Trong lúc này tôi cũng đã hỏi ra nhiều điều từ Diêm Quân.

Viên xá lợi của Mạnh Bà chính là từ xác thịt của Mạnh Bà hóa thành, tập trung tất cả sức mạnh của Mạnh Bà trong đó, ai mà có được nó, có nghĩa là có được toàn bộ thần lực của Mạnh Bà.

Tôi mà không mở mắt ra thì đã có thể thành công mang xá lợi đó về và có được thần lực của Mạnh Bà.

Mà nếu tôi mở mắt, bị chấp niệm của Mạnh Bà cướp lấy xá lợi, thì tuy không lấy được xá lợi của Mạnh Bà nhưng lại có được dáng vẻ bên ngoài của nguyên thần, cũng chẳng thiệt vào đâu.

Hơn nữa, canh Mạnh Bà là do Mạnh Bà làm ra, tôi lấy được viên xá lợi đó thì cũng không biết thuốc giải của canh Mạnh Bà, vậy trên đời sẽ thật sự không bao giờ có thuốc giải cho món canh đấy. Điều này, Diêm Vương không hề lòe tôi.



Về tới bờ, tôi lại nhìn thấy Nam Huyền Kiều Chủ và quỷ sai.

Tôi cũng không ngờ là tôi rơi xuống nước lâu thế, họ vẫn ở trên bờ đợi.

Khi lên bờ, Nam Huyền Kiều Chủ đến hành lễ qua loa, rồi lườm tôi một cái: “Thất Gia, sao ngài lại thả Ma Thần này ra?”

Ma Thần?

Lúc này Diêm Quân cấu vào hông tôi rồi thì thầm bên tai tôi: “Nàng có thể đứng tư thế như nữ thần một chút được không?”

Được rồi, được rồi!

Tôi mau chóng sửa lại dáng vẻ của mình, tuy không biết tư thế đứng như cổ nhân ngày xưa thế nào, nhưng tôi cũng biết một chút về tư thế của các tiểu thư thời hiện đại!

Thế là tôi sửa lại biểu cảm của mình, thu lại hai tay, eo hông thẳng tắp, đứng giống hệt các tiểu thư bây giờ. Thế này chắc hẳn giống nữ thần rồi chứ?

Đợi tôi chỉnh xong tư thế thì Diêm Quân đưa ánh mắt mãn nguyện sang, sau đó mới nói với Nam Huyền Kiều Chủ: “Nam Huyền, lời nàng nói đã mạo phạm bề trên rồi. Chuyện thời thượng cổ đến bây giờ cũng trên vạn năm rồi, dù có là linh hồn làm nhiều việc ác đến đâu, đày ải xuống địa ngục chịu phạt cũng có thể chuộc xong tội lỗi. Mạnh Bà đã chết, nhưng tàn niệm thì bị phong ấn dưới dòng Vong Xuyên hơn vạn năm, vậy những tội lỗi mà bà ấy phạm phải đến giờ cũng đủ để trả hết rồi.”

Nam Huyền Kiều Chủ liền nói: “E là những Diêm Quân khác không tín phục.”

“Họ rồi sẽ tín phục thôi.”

“Sao Thất Gia lại nói như vậy?”

Diêm Quân cười nói: “Khi ta lên ngôi thì phụ thân đã dặn dò, làm Diêm Quân cần phải nhớ kĩ những điều cấm kỵ của âm gian, lúc đó bản quân đã nhớ kĩ trong lòng, đợi khi phụ thân nói xong, ta đã thề trước mặt phụ thân, nói rằng quy định là để phá bỏ, những cấm kỵ là để giải trừ, cho nên từ lúc ta đảm nhận chức vụ đến nay, ta đã tìm mọi cách để phá bỏ các luật lệ. Mà nay, điều cấm kỵ về Mạnh Bà, chính là điều cuối cùng rồi.”

Ngừng một lát, lại thấy hắn ta nói: “Oán hận hơn vạn năm, giờ đến lúc kết thúc rồi.”

Á.

Hóa ra, tôi từ trước đến nay đều nằm trong kế hoạch của hắn ta!

Sau khi làm mặt ngầu xong, Diêm Quân liền đỡ tôi, chuẩn bị vênh váo rời đi.

Nhưng…

Tôi nhớ ra một chuyện, quay người lại, nhìn Nam Huyền Kiều Chủ một cái: “Cô gái này dùng ánh mắt không tôn trọng nhìn bản nữ thần, làm ta thấy bực mình, Diêm Quân, ta có quyền được trừng phạt cô ta không?”

Hứ, La Hy tôi có thù phải trả, cô ả dám ném tôi xuống sông Vong Xuyên, tôi cũng phải vứt cô ta xuống đó mới hả!

“Không hay lắm đâu…” Diêm Quân ha ha cười nhạt: “Ui chao, nữ thần bị phong ấn vạn năm, sao ác tâm vẫn nặng thế? Vừa thoát ra đã muốn móc mắt người khác à, không hay đâu. Việc này mà đồn ra ngoài, người khác lại cho rằng nàng vạn năm rồi vẫn không đổi tính, vẫn không biết hối cải!”

“Ai bảo móc mắt? Nữ thần mà làm cái việc tanh tưởi đó à?” Tôi hừ mấy tiếng, sau đó nho nhã chỉ tay vào Nam Huyền Kiều Chủ nói: “Thì phạt cô ta nằm dưới dòng Vong Xuyên hối cải trăm năm đi vậy!”

“Dòng Vong Xuyên?” Khuôn mặt xinh đẹp của Nam Huyền Kiều Chủ đột nhiên trắng bệch!

Diêm Quân thở dài, gật đầu nói: “Nam Huyền, nàng đi đi. Nàng yên tâm, trăm năm sau ta lại câu nàng lên.”

“Thất Gia!” Nam Huyền Kiều Chủ giậm chân bực tức.

Nhưng khi thấy Diêm Quân không để thừa một phần thương lượng nào cho mình, cô ả chỉ đành nhảy tùm xuống sông.

Sau khi nghe “tùm” một tiếng, Diêm Quân thở phào, sung sướng nói: “Tốt quá rồi, ít ra trong một trăm năm sẽ không bị nàng ta bám lấy!”

Tôi lườm hắn ta một cái: “Tiện nhân!”

Diêm Quân cười hì hì nói: “Như nhau cả!”

Lúc này quỷ sai rung nhẹ lá cờ chiêu hồn, chiếc xe màu đen quen thuộc lại hiện ra, sau khi lên xe, vậy là chuyến đi đến cầu Nại Hà này đã kết thúc.



Trên xe.

“Ngài đã muốn tôi giả vờ là Mạnh Bà Thần thì phải kể cho tôi nghe câu chuyện về Mạnh Bà chứ? Để tôi còn biết mà diễn cho đúng chứ hả?” Tôi vừa nghịch bộ trang phục cổ trang, vừa hỏi.

Diêm Quân nói: “Đóng giả Mạnh Bà thì cần gì phải học? Nàng chỉ cần sưng mặt lên, đứng hiên ngang lên, tỏ ra ngầu là được rồi.”

“Tôi tin ngài thì ăn cám! Dù sao bà ta cũng là một nữ thần nổi danh ở âm gian, người quen bà ta thì vô số kể, tôi làm sao mà đóng cho giống được.”

Diêm Quân nói một câu làm tôi thấy buồn cười: “Không sao, dù sao người quen biết với nữ thần đã quy tiên hết rồi, người dưới âm giới cũng không sống lâu như nàng tưởng tượng đâu.”

“Ồ…” Tôi cũng bó tay: “Nhưng vẫn phải tìm hiểu một chút chứ.”

Diêm Quân hỏi: “Thế nàng muốn biết cái gì nào?”

Tôi hỏi: “Tôi muốn biết, dù sao thì Mạnh Bà cũng là nữ thần nổi danh, khi chưa biến thành ác ma, cũng nhận được sự yêu thương kính trọng của cổ thần và con dân âm gian, thế thì chắc chắn đó phải là một người tài đức vẹn toàn. Rốt cuộc vì lý do gì mà bà ta lại thành ác ma?”

Diêm Quân cười ha ha: “Từ xưa đến nay, làm cho đàn ông điên cuồng là quyền lực, làm cho đàn bà điên cuồng thì chỉ có chữ ‘tình’ mà thôi.”

“Ồ?” Tôi ngay lập tức thấy hứng thú, sau khi cảm thán, tôi phát hiện lời của Diêm Quân thật là đúng quá, chỉ cần câu chuyện có mùi “tình”, là tôi lại thấy hứng khởi tò mò vô cùng. “Bà ta đã yêu ai vậy?”

Diêm Quân nói: “Sách cổ có ghi, là do bà ấy đã yêu một người phàm trần. Trước đó ta có nói với nàng đấy, Mạnh Bà là mỹ nữ số một của âm giới, bao nhiêu là cổ thần đã vì liếc nhìn vẻ đẹp của bà ấy mà sững sờ, loạng choạng giẫm vào gấu quần ngã dúi dụi. Nhưng có như thế, thì Mạnh Bà cũng không hề xiêu lòng với cổ thần nào. Bà ấy chính là một mỹ nhân băng giá, mà một khi mỹ nhân băng giá này xiêu lòng trước ai, thì càng không thể cứu vãn, huống hồ, Mạnh Bà lúc đó lại đem lòng yêu một người phàm trần bình thường.”

Tôi vẫn chưa thỏa mãn: “Ngài có thể kể rõ hơn chút được không?”

Diêm Quân chán nản nói: “Đại tiểu thư, có hiểu thế nào là văn cổ không? Người xưa viết một hiểu mười, có thể dùng một trăm chữ để diễn tả thì người ta sẽ không viết một triệu chữ đâu, tổ tiên của ta may không viết giáp cốt văn, ta đã lạy tạ trời đất rồi, có hiểu không?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)