Kết Hôn Âm Dương

Chương 200: Đoạt xá

Chương Trước Chương Tiếp

Sao vậy?

Cái xác của tôi bị người ta cướp mất rồi?

Tôi nghĩ là hồn tôi đã xuống âm gian thì khi đến đây hồn cũng chỉ có một, tại sao lại bị cướp mất xác?

Sau khi cướp được xác của linh hồn tôi, “người đó” bước những bước rộng rời khỏi.

Tôi vùng vẫy, nhưng dòng sông Vong Xuyên này như có những dây xích sắt, xích chặt tứ chi tôi và lôi tôi xuống đáy, nhưng nếu thật sự bị chìm xuống đáy như vậy, thì tôi mãi mãi không thể rời khỏi đây!

Tại sao lại thế chứ?

Thứ Diêm Quân muốn tôi tìm là gì chứ?

Đây là hắn ta muốn hãm hại tôi? Tại sao lại phải làm thế?

Tôi phẫn uất nhìn “tôi” đang rời đi, còn nhìn thấy con rùa trên đầu, trong lòng phẫn uất không thôi, là nó đã dẫn tôi tới đây, nó cũng là kẻ hãm hại tôi!

Nhưng không ngờ, tôi dường như nghe thấy con rùa thở dài, sau khi thở dài thì nó nhảy khỏi đầu “tôi”, rồi bơi về phía tôi.

“?”

Là ý gì đây?

Nó bơi xuống nước, đến bên tôi, lại như lúc trước đẩy tôi lên.

Nhưng không hề thành công.

Thử mấy lần không được, nó đành phải bỏ cuộc, bơi đến bên tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt thương cảm.

Thôi được, tôi tha thứ cho nó.

Tôi hỏi nó: “‘Cô ta’ là ai?”

Rùa con thở dài: “Mạnh Mộng.”

Là cô ta?

“Mạnh Mộng là ai?” Tôi hỏi.

Rùa con nói: “Mạnh Mộng là Mạnh Mộng.”

Nói vậy chẳng hóa là không nói gì.

Tôi lại hỏi: “Viên ngọc đó là gì?”

Rùa con đáp: “Nhân gian cao tăng viên tịch, sau khi hỏa táng xác hóa thành tinh thể, tên gọi là xá lợi. Thứ mà nàng tìm, đó chính là xá lợi của Mạnh Mộng.”

WHAT!

Mạnh Mộng đang cầm trên tay xá lợi của Mạnh Mộng, nghe thật là trừu tượng, nhưng có thể cái thứ đã cướp đi linh hồn tôi đại loại là nguyên thần hay gì đó của Mạnh Mộng, mà cô ta đang cầm tinh thể của thân xác cô ta?

Người dưới âm gian chết đi cũng thật kỳ lạ.

Tôi hỏi: “Vậy tao còn có thể rời khỏi đây không?”

“Không.” Rùa con thở dài, nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng bi thương.

Tôi tuyệt vọng, nhưng lại không cam tâm, còn cho rằng nó đang lừa tôi: “Sao lại có thể thế được? Tại sao tao lại trở thành kẻ chết thay? Đây chắc chắn là giả. Cái người Mạnh Mộng đó có thể đoạt xá rời đi thì tao cũng có thể, nhưng tao lại phải chờ đợi mấy trăm năm mới có cơ hội đó?”

“Mãi mãi không có đâu.” Rùa con đau khổ nói.

“Tại sao?”

“Bởi vì trên đời này nàng chỉ có một.”

“Là sao?” Tôi nghe không hiểu nó đang nói gì: “Mày cười tao ngu si?”

Con rùa nói: “Ta không hề có ý đó… Thôi vậy. Nàng ngủ đi, ngủ say rồi, sẽ không còn đau khổ nữa.”

Tôi nghe vậy thì tức phát điên: “Ngủ quái gì mà ngủ! Tao còn đang muốn quẩy! Thả tao ra! A a a…!”

Rùa con khựng lại, hồi lâu mới nói: “Nhưng nàng không ngủ, thì nàng có thể làm gì?”

“Không làm được gì, nhưng tại sao tao phải ngủ? Tao hà cớ gì phải ngủ! Đó chẳng phải là tao đang chấp nhận số mệnh, tao ngủ chính là chấp nhận nó, tao còn lâu mới chịu như vậy!” Tôi tức nghiến răng cắn lợi.

Tôi vừa mới thoát ra khỏi lòng đất, mới được ba ngày, giờ lại phải chôn thây ở dưới nước.

Bắt tôi ngủ một giấc ngủ dài?

Tôi không chịu!

Càng nghĩ càng tức, tóc của tôi xổ ra, trông tôi lúc này kinh dị đến phát sợ: “Cho dù là bị phong ấn ở đây, không làm được bất kỳ điều gì, tao cũng sẽ không ngủ, tao sẽ tỉnh táo từng phút giây, mỗi một giây đều dùng thời gian đó để nguyền rủa kẻ đã cướp đi linh hồn của tao, để người đó phải chết không toàn thây, những người hại tao sẽ không có một kết cục tốt đẹp!”

Lời vừa dứt, tôi liền bị chính mình dọa sợ chết khiếp.

Nguyền rủa?

La Hy tôi lớn như thế này chưa bao giờ dùng đến từ nguyền rủa ấy, cho dù là bị Diêm Quân hại, thì nhiều nhất cũng chỉ mắng hắn ta trong lòng, cũng chưa đến mức là nguyền rủa.

Vừa nãy những oán hận và nguyền rủa đó là sao?

Đó không phải là tôi.

Là Mạnh Mộng?

Nếu như vậy, trời ơi, tôi đã thả ra một người đàn bà đáng sợ đến mức nào?

Cô ta oán hận ngút trời, mỗi giây mỗi phút lại nguyền rủa thế giới, giờ cô ta đã được tự do thì sẽ trở lại và bắt đầu báo thù?

“Lời vừa nãy không phải là tao nói, tao sẽ không nói ra những lời như vậy. Là Mạnh Mộng… Có phải cô ta thường xuyên nói như vậy không?” Tôi lắp ba lắp bắp giải thích.

Rùa con chẳng hiểu là bị làm sao, nó ngây ra hồi lâu, mới gật đầu đồng ý với lời tôi nói.

“Vậy là không liên quan đến tao.” Tôi quay người, cố gắng thích nghi với môi trường nước, tuy là tôi đang ở rất gần mặt nước, nhưng tôi lại có cảm giác bốn bề đều đang có một áp lực nào đó, đè lên tôi, làm tôi không thể động đậy.

Nhưng tôi chắc chắn phải thích nghi.

Rùa con bơi đến bên tôi, hỏi: “Nàng làm gì thế?”

Tôi nói: “Tao đang thích ứng với môi trường.”

Rùa con hỏi: “Thích ứng để làm gì?”

Tôi nói: “Sau khi thích ứng, tao sẽ xem xét xung quanh, rốt cuộc là làm thế nào để thoát khỏi đây! Tao tin rằng, trên đời này có rất nhiều khó khăn đều có thể vượt qua!”

Nói xong thì tôi đạp đạp chân, rõ ràng là tôi không học bơi, nhưng bây giờ thì tôi giả vờ là mình biết mà mô phỏng lại những động tác như đang bơi.

Rùa con bơi quanh tôi, thật muốn đánh nó một cái!

“Đừng tốn công, trên đời này ngoài ta ra, thì không một ai có thể thoát khỏi dòng Vong Xuyên.” Rùa con nói.

“Mày có thể làm được thì tao cũng có thể!” Tôi không phục nói.

Rùa con bó tay với tôi: “Nàng lại muốn so sánh với một con rùa? Nàng… thôi thôi, tùy nàng vậy, mất công!”

Thế là tôi cứ tiếp tục vùng vẫy dưới nước, còn nó bơi của nó, chẳng nói chuyện gì nữa.

Nhưng tôi không ngờ là thích ứng môi trường nước này rất khó khăn, giống như người ta không có chân mà phải chạy bộ vậy, cảm giác như không thể. Nhưng tôi vẫn không bỏ cuộc.

“Tao không thể cứ bị giam giữ ở đây, tao phải rời khỏi đây. Đám vô tâm kia còn đợi tao đến cứu, Củ Cải còn đợi tao tìm nó. Cho dù là thế nào thì tao cũng phải thử!” Tôi cố gắng vừa vùng vẫy, vừa động viên mình.

Rùa con thì bơi bên cạnh, biểu diễn đủ loại, tôi nhìn mà tức, vì nó rõ ràng đang trêu tức một con người mất tự do như tôi.

Cũng không biết là vì sự kiên trì của tôi làm nó cảm động hay sao, mà cuối cùng nó cũng mở miệng nói chuyện với tôi: “Nàng khác so với trước nhiều lắm.”

“Vừa hay, không lâu trước đây cũng có người nói vậy với tao.” Tôi nhớ lại tên Lâm Nhuận Dư biến thái đó.

Rùa con hỏi: “Kiếp này nàng tên là gì?”

“La Hy.” Tôi cũng không chê khi có thêm một người bạn: “Đúng rồi, quen mày đến bây giờ, tao còn chưa biết tên mày nữa.”

Rùa con nói: “Ta là Vương Bát*.”

* Ở Trung Quốc, vương bát vừa chỉ rùa, vừa là câu mắng chửi người khác là đồ con rùa.

“…”

“?”

“!!”

Thật bó tay, tôi cuối cùng cũng phản ứng lại kịp: “Đại ca, tên anh thật đấy hả?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)