Kết Hôn Âm Dương

Chương 195: Gặp lại diêm quân

Chương Trước Chương Tiếp

Hành lang trống rỗng quen thuộc, vẫn là phong cách như trong mấy bộ phim khoa học viễn tưởng, tên Diêm Vương này ngoại trừ mỗi điểm ngàn năm trai tơ ra thì dường như cũng không có sơ hở nào nữa.

Xem ra là Ngũ Điện này đều được phân cấp rõ ràng, bên dưới có một hệ thống quản lý chặt chẽ, mà bên trên, nơi làm việc của Diêm Vương lại ở một tòa khác hẳn. Có lẽ, không phải con ma nào cũng được mang lên đây để Diêm Vương đích thân xử lý.

Khi tôi bước vào cung điện quen thuộc thì rốt cuộc đã nhìn thấy người đàn ông tôn quý nhất âm gian, nhưng hắn ta chẳng có vẻ gì là tôn quý cả, mà xem ra, lại chỉ thấy hai chữ: Cú rù!

Chẳng phải sao?

Lần trước khi gặp hắn ta, hắn ta nằm ngủ trên đống tài liệu, tuy tỉnh dậy nhưng vẫn mệt mỏi;

Lần này gặp hắn ta, tuy vẫn đang trong thời gian làm việc, như hắn ta một tay cầm bút, một tay vò đầu, khuôn mặt đẹp trai đã bị hắn ta dìm te tua, xem ra đống hồ sơ trên bàn từ trước đến nay đều làm cho hắn ta như... cú rù!

Tôi vào điện, hắn ta cũng chẳng ngẩng lên nhìn, nhưng giọng điệu thì vẫn cợt nhả, từ xa đã vọng lại: “Ồ, vương phi, bao ngày không gặp, nay nàng đến đây, chắc là nhớ trẫm rồi hả?”

Tôi cũng không biết phải xưng hô thế nào cho đúng triều đại, tôi cũng không sống lâu như hắn ta, chỉ sợ nói sai sẽ bị cười chê.

Thế là tôi nghĩ ngợi một chút, quyết định theo tuồng của hắn ta để diễn: “Diêm... Diêm Quân, ta muốn đến để nói với người việc chia tay của chúng ta.”

“Cái gì?” Đương sự còn chưa ngạc nhiên thì con quỷ sai dẫn tôi vào đã sợ muốn rớt tim ra ngoài.

Ài.

Thật là một con quỷ đáng thương, vừa nãy còn vui vẻ vì chủ tử thoát ế, ngay sau đó thì chịu đựng nỗi đau bị chia tay cho chủ tử, thật là đáng thương!

Diêm Quân cuối cùng cũng ngẩng đầu lên từ đống giấy tờ, nhưng ánh mắt nhìn tôi thì không hề gợn chút sóng, chỉ dùng đuôi bút gãi gãi lên lông mày, dường như là đang rất đau đầu: “Trẫm không chuẩn.”

Tôi nói: “Không cho phép cũng vô ích, trái tim tôi đã thuộc về người khác.”

Hắn ta vẫn không thay đổi thái độ: “Âm Thập Nhị đã chết không rõ tung tích, nàng còn thích hắn? Chỉ sợ sẽ làm lỡ mất duyên của nàng. Đời người ngắn ngủi, hà tất vì một tên ngốc đó mà hy sinh?”

Tôi nói: “Không, ta giờ lại đổi đối tượng sang họ Mạnh rồi.”

Lời vừa dứt, Diêm Quân cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt.

“Ố?” Hắn ta nhíu mày, lộ ra nụ cười thích thú, phẩy phẩy tay, ra hiệu cho con quỷ sai đang shock vì nhận được tin dữ lui xuống, đợi khi không còn ai, hắn ta mới vươn vai, dựa vào ghế, uống miếng trà: “Mạnh Trần giờ ở đâu?”

Hắn ta quả nhiên nghe hiểu ý của tôi.

Tôi nói: “Ngài muốn biết Mạnh Trần ở đâu thì hãy mang tung tích của Âm Thao đổi lấy.”

Diêm Quân uống ngụm trà, điềm tĩnh nói: “Trẫm cũng không biết giờ này hắn ở đâu.”

Tôi bước lên một bước: “Vậy ngài nói cho ta nghe, thuốc giải của canh Mạnh Bà là thứ gì?”

Hắn ta thích chí nhìn tôi: “Nàng vì ai mà cần thuốc giải canh Mạnh Bà?”

Tôi nói: “Bạn bè.”

Ông ta hỏi: “Là nam, hay nữ?”

Tôi nói: “Có cả nam lẫn nữ.”

Hắn ta cười sung sướng, kiểu như thở phào nhẹ nhõm: “Xem ra là nàng đã thật sự gặp được Mạnh Trần, nhưng đáng tiếc, trẫm cũng không biết thuốc giải của canh Mạnh Bà.”

Tôi á một tiếng: “Ngài đến thuốc giải của canh Mạnh Bà còn không biết, thì ngài làm Diêm Vương để làm gì?”

Hắn ta không đồng tình: “Làm Diêm Quân thì liên quan gì đến Mạnh Bà? Nàng mà muốn biết thuốc giải của canh Mạnh Bà thì sao không tìm con cháu của Mạnh thị mà hỏi, có lẽ họ sẽ biết chút gì đó? Nàng nói cho trẫm nghe Mạnh Trần đang ở đâu, trẫm, sẽ phái người đưa nàng đến cầu Nại Hà.”

“Phụttttt!” Vế đằng sau có vẻ kỳ lạ? Nhưng không thể trách Diêm Quân, bởi tôi cũng nghe Âm Thiện nói, Mạnh thị ở sông Vong Xuyên, trấn giữ cầu Nại Hà.

Sau khi nghĩ ra thì tôi hỏi: “Không phải nói gia tộc Mạnh thị bị diệt vong rồi à? Sao lại còn hậu nhân?”

Diêm Quân nói: “Mạnh thị là một gia tộc lớn, ngoài ra còn có các chi các hệ. Trận chiến trước đây chỉ tiêu diệt chi chính, còn lại các chi phụ thì vẫn sót lại, có thể là họ sẽ biết chút ít gì đó?”

“Thôi được.” Tôi cũng không còn cách nào khác hơn.

Hắn ta cầm một chiếc chuông bên cạnh, lắc nhẹ một cái, một con quỷ sai từ bên ngoài nhún nhẩy đi vào, đợi con quỷ sai quỳ mọp hành lễ xong, Diêm Quân chỉ vào tôi nói: “Chuẩn bị xe chở hồn, đưa nàng ấy đến cầu Nại Hà, gặp Nam Huyền Kiều Chủ.”

Quỷ sai ngạc nhiên hỏi: “Diêm Quân, ngài không đùa đấy chứ? Thật sự là đưa nàng ấy đến cầu Nại Hà?”

“Đúng.”

“Nhưng...”

“Người ta chỉ có yêu cầu đó, chúng ta chẳng cần so đo tính toán nhiều.”

“Điều này...” Quỷ sai khó xử nhìn tôi, muốn nói lại thôi, làm tôi cảm thấy có mùi đào hố để tôi tự nhảy vào, thế là tôi bất an hỏi: “Giờ cầu Nại Hà có vấn đề gì? Ta đi rồi sẽ ra sao?”

Diêm Quân nhíu mày, hỏi: “Nàng sợ?”

Tôi nói: “Không sợ.”

Diêm Quân hỏi: “Vậy nàng hỏi điều đó làm gì? Cứ đi thôi, chỉ cần quan tâm đến việc tìm đáp án của mình.”

Tôi nói: “Tôi cứ cảm thấy ngài lại ám hại tôi?”

Diêm Quân hỏi: “Sao nói là ‘lại’?”

Tôi giơ tay trái lên, mở lòng bàn tay đưa cho hắn ta xem: “Cái này không phải à? Dù sao... dù sao thì Âm Thao cũng đã mất tích, ngài với tôi chẳng còn điều gì phải găng với nhau nữa? Ngài hãy thu cái dấu này về, chẳng lẽ ngài thật sự muốn một nữ tử chẳng liên quan đến ngài, chiếm dụng danh nghĩa là vương phi của ngài hay sao?”

Diêm Vương nhàn nhạt nói: “Cũng được.”

“Ngài có điên không! Ngồi hố xí mà không ị*!” Tôi tức muốn xì khói, đây là kiểu Diêm Vương gì vậy?

* Câu này có nghĩa tương đương với một câu thành ngữ của Việt Nam: Chó già giữ xương. Với ý nghĩa là tham lam, không kham nổi nhưng vẫn cố giữ, không buông cho người khác. Vì phần dưới cuộc đối thoại có liên quan đến câu này, nên xin được dịch theo nghĩa đen của câu.

Tôi chẳng phải là một nữ thần hoàn hảo, cũng chẳng nghiêng nước đổ thành, cho nên đây cũng không phải là một đoạn mở đầu của nghiệt duyên nào hết. Cho nên, đây chính là do lão Diêm Quân này nhàn cư vi bất thiện mà nên chuyện!

“Trẫm tại vị cũng ngàn năm, lần đầu tiên nghe thấy có người tự ví mình với hố xí, nhưng mà, nàng cũng rất biết thân biết phận đấy.” Diêm Quân cười khẽ rồi nói.

Tôi cố nhịn!

Cái người này, thật sự là rảnh rỗi sinh nông nổi, lại còn trêu ghẹo mấy người vô danh tiểu tốt như tôi.

“Ngài... ngài không sợ tôi mang danh nghĩa ‘Vương phi của Diêm Vương’, đi làm chuyện thất đức? Ví dụ như xé nát sách sinh tử, giải thoát quỷ dưới địa ngục, làm loạn cào cào vòng luân hồi?” Tôi vênh váo hỏi, tên Diêm Vương này không biết là danh hiệu “vương phi” ấy có thể làm nhiều việc hay sao?

Diêm Quân hừ mũi: “Còn gì không?”

Tôi: “Ờ...”

Diêm Quân nguýt tôi một cái: “Nghĩ không ra là có thể làm những gì nữa hả?”

Tôi: “...”

Diêm Quân khinh khỉnh nói: “Nàng cũng chỉ làm được đến thế thôi.”

Tôi: “...”

Chẳng lẽ, những việc tôi nói ra không được coi là những việc khủng khiếp?!

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)