Kết Hôn Âm Dương

Chương 188: Thất tín

Chương Trước Chương Tiếp

Tôi nhìn thấy quả cầu chứa linh hồn của Hạ Doanh Doanh một lúc, sau đó thở dài, đưa tay ra muốn cầm lên.

Nhưng không ngờ, Sầm Cửu Nguyên lại nhanh tay hơn, cướp lấy quả cầu linh hồn đó.

Tôi khựng lại, băn khoăn nhìn anh ta.

“Cô ta là quỷ của tôi.” Sầm Cửa Nguyên sẵng giọng.

Nghe xong thì tôi giật mình, nhưng quan sát cẩn thận từng động tĩnh trên mặt anh ta thì tôi không thấy có chút gì là vì yêu thương. Cho nên, đây chỉ là sự ích kỷ muốn chiếm hữu sau sự thay đổi trong quan niệm của anh ta? Cho dù có yêu hay không, thì cũng không để ai cướp đi?

Tôi mở miệng, vốn định nói cho dù Hạ Doanh Doanh có xem tôi là gì đi nữa, cô ta đã từng cùng tôi từ khi ở trong bệnh viện tâm thần, cô ta thành ra như thế này, thì tôi có trách nhiệm chăm sóc nốt cho cô ta phần đời còn lại.

Nhưng không ngờ Sầm Cửu Nguyên lại làm vậy!

Nếu thế, sau khi Hạ Doanh Doanh tái sinh, có lẽ lại có một vận mệnh bi thảm.

Sau khi cất quả cầu linh hồn kia đi, Sầm Cửu Nguyên ranh mãnh hỏi tôi: “Canh Mạnh Bà là thật, nhưng cô có gì chứng minh, tôi bị người ta thay đổi một phần ký ức?”

Tôi nói: “Chỉ dựa vào cảm nhận của tôi về Sầm Cửu Nguyên trước đây mà tôi quen! Nếu anh không tin lời tôi, anh có thể tìm bạn bè anh... xác nhận. Tuy tôi không quen bạn bè của anh, nhưng từ trước đến nay Sầm Cửu Nguyên đều rất nổi tiếng, những người quen biết với Sầm Cửu Nguyên cũng tương đối nhiều, anh có thể điều tra. Lâm Nhuận Dư, chưa chắc đã rảnh để xóa hết những ký ức của bao nhiêu là người vậy!”

Sầm Cửu Nguyên thay đổi sắc mặt, hơi lung lay.

Tôi thẳng thắn nói: “Vậy tôi hỏi anh, anh còn nhớ con quỷ của anh không?”

Sầm Cửu Nguyên: “Doanh Doanh?”

Tôi hỏi: “Từ trước đến nay anh chỉ có một con quỷ là Doanh Doanh?”

Sầm Cửu Nguyên chẳng gật đầu nhưng vẫn nói: “Đúng vậy.”

Tôi lắc đầu.

“Sao vậy?” Sầm Cửu Nguyên nghi ngờ hỏi.

Tôi nói: “Trước Hạ Doanh Doanh, tôi đã gặp con quỷ của anh, đó là lúc anh bị Lâm Nhuận Dư bắt đi, cô ta cố hết sức trở về, dùng tóc của tôi để hít chút dương khí, rồi mới cho tôi biết tung tích của anh. Nếu anh quên mất cô ta, vậy cái chết của cô ta thật lãng phí.”

Sầm Cửu Nguyên: “...”

Tôi đoán anh ta chẳng nhớ ra gì cả.

“Canh Mạnh Bà đã xóa sạch ký ức của anh, nhưng nếu đã từng tồn tại, thì đều có dấu vết, anh nên về nhà cũ xem một vòng xem còn dấu tích gì không.” Tôi nói.

“Ừ.” Anh ta gật đầu, rồi không nói gì nữa.

La Chương bước lên một bước, hỏi tôi: “Việc của cô và anh ta đã nói xong chưa? Đến lượt tôi rồi chứ? La Hy, cô nói cho tôi nghe, Ái Linh hiện giờ đang ở đâu?”

Tôi lắc đầu nói: “Anh không được đi, nơi đó rất nguy hiểm, nếu anh đi...” Dừng lại một chút, tôi quay sang Sầm Cửu Nguyên: “Anh ta chính là anh của tương lai.”

La Chương khựng lại, kiên định nói: “Cho dù là thế nào đi nữa, thì đó chính là người vợ yêu của tôi, dù cô ấy ở đâu, thân làm chồng, tôi đều sẽ đến bên cạnh cô ấy! Xin cô hãy nói cho tôi biết, cô ấy rốt cuộc đang ở đâu?”

“Tôi không thể nói với anh, nhưng tôi nhất định sẽ tìm cách, tìm thấy thuốc giải cho canh Mạnh Bà, để Ái Linh, bạn của tôi có thể trở lại như cũ!” Tôi thành khẩn nói.

Tôi nói vậy nhưng trong lòng lại rất rõ ràng, canh Mạnh Bà đã lưu truyền mấy ngàn năm nay, nếu có thuốc giải thật sự, vậy cũng sẽ có thông tin về nó. Hoặc là, tôi phải xuống âm gian một chuyến, truyền thuyết về Mạnh Bà chắc chắn có rất nhiều ở đó.

La Chương lắc đầu: “Không, xin cô hãy nói cho tôi biết, Ái Linh bây giờ đang ở đâu? Cho dù xảy ra chuyện gì, tôi chắc chắn phải ở bên cạnh cô ấy!”

“Anh không được xử lý bằng cảm xúc thế này...”

“Cô có từng yêu ai không? Cô chưa từng thì làm sao có thể hiểu được lòng tôi, xin cô hãy cho tôi biết, Ái Linh rốt cuộc đang ở đâu?” Nói xong, anh ta liền quỳ xuống.

Tôi làm sao có thể để ân nhân của mình quỳ trước mặt mình cơ chứ?

Thế là tôi vội vàng ngăn anh ta lại, do dự một hồi mới nói: “Hôm nay muộn quá rồi, anh trở về trước đi đã, mai tôi đưa anh đi gặp cô ấy.”

“Thật không?”

“Thật.” Tôi gật đầu.

La Chương tin thật, nhìn tôi hồi lâu, sau đó mới rời đi, trở về nhà mình.

Kẻ ngốc này.

Tôi đã chuẩn bị tinh thần chạy trốn rồi, ngày mai làm sao còn đưa anh ta đi tìm vợ yêu được?

Phòng khám Lâm Thị chính là một địa ngục trần gian, nếu La Chương đến đó thì chắc chẳng còn hồn người, tôi làm sao có thể để anh ta đi mạo hiểm? Tôi làm sao có thể để anh ta biến thành một Sầm Cửu Nguyên thứ hai?

Tôi không làm được chuyện đó.

Chỉ còn cách là thất tín với anh ta.

Đợi La Chương rời khỏi, tôi nhìn một Sầm Cửu Nguyên xa lạ trước mặt, chẳng biết nói gì, cuối cùng chỉ biết thở dài rồi rời đi.

...

Tôi đội mũ lên, không dám đi cầu tháng máy, bởi vì trong đó cũng có camera giám sát.

Thế là tôi chẳng quản nhọc đi xuống bằng cầu thang bộ.

Đợi tôi đi xuống tầng trệt thì phát hiện ngoài cửa có một vài người, những người đó hành tung đáng ngờ, tuy ăn mặc như người bình thường, nhưng ánh mắt thì luôn nhìn về một hướng cửa thang máy.

Người bình thường thì ai làm thế?

Họ chắc chắn là cảnh sát ngầm!

Tôi lo lắng, lấy ra một lá bùa, gọi một con quỷ nhỏ, lệnh cho nó đi ra chuyển sự chú ý của đám người đó đi chỗ khác, rồi mau chóng rời khỏi nơi tôi đã ở suốt nửa năm nay.

....

Tôi đi ra ngoài đường, lại trở về trạng thái mơ hồ không biết đi đâu.

Lần trước khi tôi còn băn khoăn không biết nên đi đâu, là lúc nào nhỉ?

Hình như là bảy tháng trước, lúc Củ Cải mới sinh, tôi cũng vừa rời bệnh viện tâm thần, mà lúc đó, tôi còn không biết sẽ đi đâu.

Bây giờ, Củ Cải đã mất tích, Sầm Cửu Nguyên cũng thay đổi, tôi lại một lần nữa lưu lạc không nơi nương tựa.

Một mình che che đậy đậy đến bây giờ, cũng thật sự là quá thất bại.

Bây giờ, tôi lại chẳng biết đi về đâu?

Tôi bước đi trên con đường không có người qua lại, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng có đáp án.

Tôi sẽ xuống âm gian!

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)