Kết Hôn Âm Dương

Chương 185:

Chương Trước Chương Tiếp

Tôi chẳng thèm suy nghĩ nhiều, nói: “Trẻ con mới lựa chọn kiểu thế, tôi cần cả ba.”

Lâm Nhuận Dư nói: “Không được, chỉ được chọn một trong ba.”

Tôi tặc lưỡi: “Ba chọn một thì cũng được, nhưng tôi ở đây thì chỉ có một Viên Phi Phi.”

Nói đoạn lại nhét quả cầu chứa hồn của Tiểu Phấn vào miệng.

“Đợi đã.” Lâm Nhuận Dư hét lên.

Tôi cười nhìn anh ta chờ đợi.

“Thôi được rồi.” Lâm Nhuận Dư như nghĩ ra gì đó: “Ba thì ba.”

Tôi thở phào nói: “Tôi muốn nhìn thấy Sầm Cửu Nguyên nguyên vẹn ngay bây giờ.”

“Cô cứ về đi, ngày mai sẽ thấy một Sầm Cửu Nguyên không bị bó buộc gì xuất hiện trước mắt cô.”

“Không, tôi muốn thấy anh ta ngay bây giờ”

Lâm Nhuận Dư tức giận nói: “La Hy, cô nghĩ tôi là ai? Lời tôi nói ra, tứ mã nan truy, làm sao có thể nuốt lời cô được, nếu cô không tin thì giờ có thể về nhà mà xem.”

“Thôi được.” Tôi cũng nghĩ người như anh ta thì sẽ không nuốt lời người khác, thế là tôi đưa linh hồn của Viên Phi Phi cho anh ta.

Sau khi giao dịch hoàn tất, tôi thở phào nhẹ nhõm ngồi phịch xuống ghế sô pha của phòng đợi, nghĩ đến người đàn bà không mặt ghê rợn kia, tôi đoán chắc là vận mệnh của cô ta đã buộc chặt với tên Lâm Nhuận Dư này rồi, thế là tôi cũng chẳng khách sáo nói: “Người đàn bà không mặt lúc nãy rốt cuộc là sao?”

Lâm Nhuận Dư cẩn thận cất linh hồn của Viên Phi Phi đi, điều làm tôi ngạc nhiên là anh ta không hề biến cô ta trở lại nguyên hình dáng con người.

“Chẳng phải cô đã hiểu rõ nguyên nhân à? Thì như cô thấy đấy thôi, Lý Hồng ghét khuôn mặt của mình vì quá xấu xí, thế là nửa năm trước cô ta đến phòng khám chỗ chúng tôi. Cô ta lấy khuôn mặt của mình để làm vật hiến tế, đổi lại thuật thay mặt, giờ thì hối hận, bù lu bù loa tìm tôi mong đổi lại, muốn quay trở về cuộc sống như trước đây, nhưng ở đời, làm gì có thuốc dành cho sự hối hận? Cô ta đã lựa chọn như vậy, thì không bao giờ có cơ hội quay đầu được nữa.”

Lâm Nhuận Dư kể lại nhẹ tựa lông hồng, cứ như việc đó chẳng hề liên quan đến anh ta vậy.

Tôi hỏi: “Tôi nghe Lý Hồng nói, ngoài cô ta ra, còn có người khác cũng giao dịch với anh?”

“Đúng.” Lâm Nhuận Dư đắc ý nói: “Việc làm ăn vô cùng phát đạt, cung không đủ cầu.”

“Tôi tưởng, với thân phận của anh, thì sẽ có hứng thú với ác linh, tại sao lại ra tay với người sống? Chẳng lẽ, anh sợ Diêm Vương, cho nên không dám ra tay với người chết?”

“Sợ hắn?” Khuôn mặt Lâm Nhuận Dư ngay lập tức bày ra một nụ cười méo mó: “Tôi mà phải sợ hắn?”

Tôi ớ một tiếng ngạc nhiên: “Anh không sợ, thì tại sao lại phải trốn chui trốn lủi ở đây và ký gửi trong xác của một người phàm trần?”

Lâm Nhuận Dư đỏ mặt, nói: “Tôi, là do nguyên khí bị tổn hại, nếu không, tôi cũng chẳng cần phải nhập vào một kẻ tâm thần? Nhóc con như cô, đừng có ngồi đó mà hỏi nhiều, thời gian không còn sớm nữa, cô về nhà mà nghỉ ngơi đi. Giờ chỉ cần cô trở về nhà, thì sẽ thấy Sầm Cửu Nguyên và Hạ Doanh Doanh đang đợi cô!”

Tôi kinh ngạc hỏi: “Tại sao anh lại vội vàng đuổi tôi đi? Chẳng lẽ anh muốn làm việc gì đó đáng xấu hổ không muốn người khác biết?”

“Trẻ con đừng có hỏi lắm thế mà làm gì!”

“Tôi đã là mẹ trẻ con rồi, còn là một đứa trẻ nữa à?”

Lâm Nhuận Dư hứ một tiếng: “Tôi bao nhiêu tuổi? Cô bao nhiêu tuổi? Tuổi của cô còn chẳng bằng số lẻ tuổi của tôi. Nếu mà tính như thế, chẳng há là đứa trẻ con mà thôi! Về đi, Sầm Cửu Nguyên đợi cô ở nhà đấy!”

Nói đoạn, anh ta phẩy phẩy tay, tôi tự dưng thấy tối sầm mặt mày, ý thức đột nhiên không còn.

...

Đợi đến khi tỉnh lại thì tôi đã đứng ở ngoài cửa nhà mình.

Trời sắp sáng.

Tôi có chút lo lắng trong lòng.

Sự lo lắng này không phải là bởi Sầm Cửu Nguyên đợi tôi ở nhà, mà bởi tôi lại cứ thế này mà trở về nhà!

Bây giờ là xã hội nào chứ?

Khắp hang cùng ngõ hẻm đều gắn camera giám sát!

Tôi cứ lồ lộ thế này đi về nhà thì các camera đó chắc chắn đã chụp được mặt tôi, vậy rất nhanh thôi, cảnh sát sẽ ập đến! Xem ra nơi này không ở lâu được nữa rồi, vậy giờ tôi phải đi đâu về đâu?

Ài!!!

Tôi thở dài, trong lòng cảm thấy đã đến nước này rồi, cũng không còn cách nào khác để thay đổi, chỉ có thể quý trọng những gì có trước mắt, xem Sầm Cửu Nguyên đã thật sự trở về hay chưa.

Tôi mở cửa bước vào.

Phòng đang sáng đèn.

Sầm Cửu Nguyên đang ở trong nhà.

Anh ta ngồi trên sô pha, mặt chẳng chút biểu cảm, vắt chéo chân, ung dung tự tại;

Mà Hạ Doanh Doanh lúc này thì cầu được ước thấy, giờ đang ngọt ngào hạnh phúc dựa vào đùi của Sầm Cửu Nguyên, từ góc độ này, thì tôi không thể thấy rõ mặt cô ta, nhưng tôi có thể cảm nhận được cô ta đang mỉm cười hạnh phúc.

Cô ta thì có được người thương rồi.

Nhưng Sầm Cửu Nguyên kia có thích cô ta hay không?

Khi thật sự thích một người, khi người đó ở bên cạnh, thì tại sao lại không có biểu hiện ngọt ngào hạnh phúc nào như kiểu của anh ta?

Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, cũng không biết là phúc hay họa.

Tôi đứng ở cửa, vẫn chưa bước qua bậc cửa để vào nhà.

Sầm Cửu Nguyên quay đầu lại, anh ta giờ có phải là Sầm Cửu Nguyên mà tôi quen trước đây không? Anh ta bây giờ lạnh lùng, nhìn tôi như nhìn một người xa lạ: “Về rồi đấy à, sao không vào đi?”

Giọng nói này cũng lạnh lùng đến đáng sợ, thật không phải là Sầm Cửu Nguyên nhiệt tình mà tôi biết trước đây, Mạnh Trần thật sự đã giải thoát cho anh ta?

Tôi cười, nói: “Tôi thấy hai người đang tình nồng thắm thiết, nào dám xen vào? Tôi mà bước vào lại thành kẻ phá rối?”

Hạ Doanh Doanh cười lạnh lùng: “Coi như cô biết điều!”

Sầm Cửu Nguyên cũng không thèm để ý lời cô ả, nhìn chằm chằm vào tôi, nói: “Không chỉ vậy phải không? Tôi nhìn cô lúc này, là muốn sau này không bước vào căn nhà này nữa?”

Tôi gật đầu.

“Tại sao? Là không muốn nhìn thấy tôi nữa sao?”

Tôi nói: “Không phải, là bởi tôi phải rời khỏi đây rồi.”

“Tại sao?”

“Tôi trở về nhưng không hề cẩn thận, có thể đã bị camera giám sát bắt được khuôn mặt rồi, tôi còn án trên người, cảnh sát đang nóng lòng bắt được tôi, nếu họ tìm thấy thì chắc chắn sẽ giết tôi. Tôi đứng ở đây, chỉ để xác nhận một chuyện, tôi muốn biết, anh thật sự được trả lại sự tự do hay chưa?”

Ánh mắt Sầm Cửu Nguyên sáng quắc hỏi: “Thế nào là tự do?”

Tôi nói: “Chỉ cần hành vi anh đang làm là tự thân anh muốn, mà không bị hạn chế bởi người khác, đó là tự do.”

Sầm Cửu Nguyên nói: “Vậy tôi đang được tự do.”

“Vậy là được rồi!” Tôi thở phào, cúi đầu trước anh ta: “Tôi đi đây, cảm ơn anh những ngày qua chăm sóc tôi và nhóc Củ Cải. Cảm ơn anh!!”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)