Kết Hôn Âm Dương

Chương 181: Gặp bạn cũ

Chương Trước Chương Tiếp

Có một câu nói quen tai trong giới game Vương Giả Tinh Diệu thế này: Team đội có thể thua, Lỗ Ban thì phải chết.

* Game Vương Giả Tinh Diệu (王者荣耀) có tên tiếng Anh là League of Kings - Tencent Games.

Trước đó thì tôi không thấy làm sao, nhưng khi một cái ổ khóa Lỗ Ban đặt ngay trước mắt thế này, thì tôi thật muốn băm nát Lỗ Ban!

Khóa của người xưa thật quá đỗi phức tạp, phức tạp tới mức tôi không biết phải giải nó thế nào.

Nếu còn tiếp tục như thế này, thì cái xác của tôi đang nằm bên ngoài kia sẽ bị lũ xương khô xé thành trăm mảnh, mà cho dù tôi có thể mở được khóa Lỗ Ban ra và cứu Tiểu Phấn, tôi cũng sẽ chết!

Tiểu Phấn dí sát người vào cửa nói vọng ra: “La Hy, bên ngoài kia có phải đã xảy ra chuyện gì không? Tôi cảm giác có rất nhiều ‘người’ đang tập trung bên ngoài, âm khí nặng nề, cứ như là đang xảy ra chuyện gì vậy!”

“Không có chuyện gì đâu.” Tôi bặm môi bặm lợi, tiếp tục mở cái khóa đó.

Lúc ấy trong lòng tôi chỉ nghĩ một điều, nhân gian này đã không chấp nhận tôi, mà tôi cũng đã nếm trải mùi vị bị nhốt trong mộ, thần thức phiêu bạt khắp mọi nơi, cho nên, dù sau khi chết có làm một cô hồn dã quỷ tiếp tục vất vả tu luyện, cũng phải cứu Tiểu Phấn ra ngoài, đột nhiên...

Cạch!!!

Khóa mở ra rồi.

Tôi có hơi ngỡ ngàng.

Dụi dụi mắt, nhưng thật sự là chiếc khóa đó đã được mở.

Thế là tôi vội vội vàng vàng bỏ chiếc khóa cùng xích sắt ra, cũng không có thời gian giải thích nhiều với Tiểu Phấn, mau chóng thu thần thức của mình về thân xác!

Đau!

Thời khắc trở về thân xác, toàn thân tôi cảm thấy sự tuyệt vọng đang bao trùm lấy mình.

Tôi cố gắng động đậy chân tay, phát hiện chỉ có tay trái là bị lũ xương khô giữ chặt, còn nhưng phần khác của cơ thể thì không, có thể vùng vẫy được.

Tại sao là tay trái?

Vì tay trái có dấu của Diêm Vương Đế!

Lúc này tôi đã hiểu ra ai là người thổi sáo để ra lệnh cho lũ xương xẩu này, hóa ra đó không phải Sầm Cửu Nguyên, mà là Hạ Doanh Doanh!

Chỉ có cô ta mới biết tay trái của tôi có con dấu của Diêm Vương!

Chỉ có khống chế tay trái của tôi, thì đám ác linh này mới có thể muốn làm gì thì làm!

Khi tôi đang bị lũ xương khô này cắn lên cơ thể không thể thoát ra được thì bên tai vọng lại tiếng đập cạch cạch mạnh mẽ.

Tôi quay đầu về hướng đó, phát hiện Tiểu Phấn đã ra khỏi mộ, trong tay cô ta cầm hai cánh tay xương khô không biết lấy từ đâu ra, đứng sau bia mộ, sau khi nhìn thấy tình cảnh của tôi thì lấy hết dũng khí đập lên bia mộ của mình.

Xương khô đập lên bia mộ, nghe tiếng trong veo.

Nhưng tiết tấu cô ta đập xuống thì không theo quy luật gì, rõ ràng là kiểu không hiểu âm luật, tuy nhiên điều này không hề quan trọng, quan trọng là những nhịp đập đó của cô ta lại vừa hay chen vào tiếng sáo và làm loạn âm luật của tiếng sáo đó, làm cho những bộ xương khô đang tóm lấy tôi hoảng loạn dần và có hiện tượng thoát khỏi sự khống chế của tiếng sáo.

Tôi tranh thủ giải thoát tay trái, mau chóng đẩy lũ xương khô xung quanh mình ra, kêu gọi chiếc roi da hiện ra, lúc này tôi chẳng hề để ý đến những thứ như nhân nghĩa đạo đức gì sất, tạch tạch mấy tiếng, đánh cho lũ xương khô nát tung tóe khắp nơi!

Chưa đến nửa tiếng, tôi đã đập nát lũ xương khô, giờ thì tiếng sáo cũng không thể khống chế chúng được nữa, thế là tiếng sáo cũng ngừng lại. Trên người tôi lúc này đầy vết răng cắn, đau đớn vô cùng, cũng không còn hơi sức mà đuổi theo tiếng sáo.

Quay đầu lại, tôi thấy Tiểu Phấn đã dừng gõ và đang ngồi xuống trên bia mộ vì mệt, đôi mắt ngây thơ trong sáng của cô ta đang nhìn tôi: “Oa, La Hy! Cô giỏi quá! Sao cô có thể làm được những việc đó? Chúng ta xa nhau gần hai năm rồi, cô đã trải qua những gì? Sao có thể trở nên lợi hại được như thế?!”

Tôi mệt mỏi nằm trước bia mộ của Tiểu Phấn, chiếc roi da biến trở lại thành chiếc nhẫn: “Cũng chẳng có gì, chỉ là tôi may mắn, trong tay có được một pháp bảo lợi hại, cho nên trông tôi mới ngầu thế. Nhưng nếu không có pháp bảo này, thì tôi chẳng thể ngầu lòi như thế được.”

Tiểu Phấn ngoan ngoãn hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?”

Tôi mở miệng, muốn nói đưa cô ta đi gặp Lâm Nhuận Dư, nhưng tôi lại thay đổi ý định đó, nếu nói thẳng ra như thế thì không ổn lắm, vì tôi chưa biết rõ quan hệ giữa Tiểu Phấn và Lâm Nhuận Dư, Mạnh Trần là như thế nào.

Càng không biết trong lòng Tiểu Phấn đang nghĩ gì, nhưng nếu tôi là cô ta, tự dưng lại bị nhốt hơn năm rưỡi thế này, tôi chắc chắn sẽ hận kẻ đã giam giữ mình!

Nếu nói với Tiểu Phấn, tôi lần này muốn đưa cô ta đi gặp Lâm Nhuận Dư, không biết cô ta có đồng ý đi theo tôi không nữa?

Tôi nằm bên cạnh bia mộ, đưa mắt nhìn lên bầu trời, trong lòng bối rối, đan xen giữa tình cảm bạn bè và sự phản bội...

“Hy Hy, cô đang nghĩ gì vậy? Sao lâu thế không nói gì?” Tiểu Phấn hỏi.

Tôi nuốt nước bọt, nghĩ đến đứa con gái đang bị mất tích không dấu vết, trong lòng đau đớn vô cùng, nhắm mắt lại, nói: “Bây giờ cô đã có được tự do, cô hãy đi đi.”

Tiểu Phấn kinh ngạc nói: “Điều mà cô muốn nói với tôi, chỉ có bấy nhiêu?”

“Ừ.”

“Nhưng tôi biết đi đâu?” Tiểu Phấn hoang mang nhìn bốn bề. Sau đó, cô ta nhìn lên ông trăng treo trên đầu: “Tôi đã chết rồi, tôi chỉ là một vong hồn yếu ớt, trời đất rộng lớn, tôi cũng không tìm được đường về nhà. Mà cho dù tôi có trở về đó, khi gặp lại người thân, họ cũng không thể nhìn thấy tôi.”

Lời của cô ta thật buồn và yếu ớt...

Tôi có một dự cảm không lành, bởi vì lời nói này, dường như được nghe thấy ở đâu đó rồi...

“Nếu không, tôi theo cô. Hy Hy, tôi giờ là ma, không biết dựa vào đâu, tôi không thể rời khỏi mộ, cho nên chỉ còn cách nhờ cô đưa tôi về nhà. Hy Hy, chúng ta từng là bạn, cô nhất định sẽ giúp tôi, phải vậy không?”

Tôi biết ngay mà!

Kiểu nói muốn dựa vào tôi này, chẳng phải là cách mà Hạ Doanh Doanh trước đó đã nói với tôi? Hạ Doanh Doanh lúc đó, cho dù tôi có đuổi cô ta đi thế nào thì cô ta đều không rời đi!

Ma quỷ sẽ như nhau cả thôi, đều muốn bám lấy người sống!

Tôi nuốt nước bọt, bực mình nói: “Cô muốn đi thì đi mau! Rời khỏi nghĩa địa này, không có nơi an nghỉ thì nhiều nhất là trở thành cô hồn dã quỷ, chỉ cần trước khi mặt trời lên rời khỏi đây, nếu mệt thì tóm lấy một người sống để hút chút dương khí, cô sẽ không sao cả! Nhưng đừng bám lấy tôi!”

Tiểu Phấn giật mình: “Tại sao?”

Tôi nói: “Tôi muốn đưa cô xuống địa ngục, cô cũng đi chứ hả?”

“Địa ngục? Được chứ!” Tiểu Phấn hưng phấn nói: “Tôi còn chưa biết địa ngục trông như thế nào! Hy Hy, trên đời thật sự có nơi đó sao?”

“...” Cô ngốc này, thật sự là ngây thơ đến mức đó nữa, cũng đúng thôi, người chuyên viết kiểu tiểu thuyết như cô ta thì suy nghĩ như trẻ con ngây thơ là luôn phải có, nếu không thì làm sao có thể viết nên những câu chuyện huyền bí như thế được?

Có thể Tiểu Phấn cho rằng, địa ngục cũng chẳng có gì đáng sợ.

Nhưng tôi biết.

Kẻ đáng sợ hơn xuống địa ngục, đó là Mạnh Trần!

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)