Chu Uyển Kỳ khựng lại, nhưng vẫn nghe theo lời tôi nói: “Cho nên phòng khám Lâm Thị có thể chữa bách bệnh, bao gồm cả hiếm muộn.”
“Không phải không phải, câu trước nữa.”
Chu Uyển Kỳ lại nghĩ ngợi một chút, nói: “Nếu bạn của cô có vấn đề về chức năng sinh sản, cô có thể giới thiệu họ đến đây, phòng khám của chúng tôi trị bách bệnh, trong đó bao gồm cả hiếm muộn. Chỉ cần bạn cô cả vợ cả chồng đều đến đây, tôi đảm bảo năm sau họ nhất định sẽ có em bé.”
Tôi cố ý hỏi: “Cô nói, cô muốn mời người bạn nào của tôi đến trị liệu hiếm muộn?”
“Bạn của cô!”
“Người bạn nào của tôi?”
Chu Uyển Kỳ chỉ có thể cười: “Cô cũng không nói với tôi, bạn cô tên là gì và là người như thế nào?”
Ôi, tôi thật ngốc nghếch! Rõ ràng biết Chu Uyển Kỳ đã hoàn toàn quên mất ký ức cũ, tôi lại không nói tên cho cô ta.
Tôi vội vàng nói: “Bạn tôi tên La Chương. Cô nói lại câu lúc nãy, ai cần khám hiếm muộn?”
Chu Uyển Kỳ cười nói: “Bệnh hiếm muộn này cần cả hai vợ chồng họ đi khám, như vậy mới xác định được rốt cuộc là ai trong hai người họ có vấn đề, thì mới có thể điều trị được, mới có thể mau chóng sinh em bé. Cho nên, cô thật sự muốn giới thiệu bạn cô đến phòng khám của chúng tôi, thì nên mời cả hai vợ chồng họ đến đây thăm khám.”
“Được.” Tôi dừng ghi âm, sau đó lưu lại cẩn thận, gửi cho La Chương.
Là Chu Uyển Kỳ, hay là Ái Linh, tôi nghĩ, La Chương chắc chắn sẽ có đáp án.
Chu Uyển Kỳ thấy tôi cất điện thoại đi, hỏi: “Xin hỏi, cô còn cần hỏi gì không?”
Tôi nói: “Cảm ơn, tạm thời không còn gì nữa. Chúng ta trở lại đề tài chính đi, khi nào tôi mới được gặp bác sĩ Lâm của phòng khám các cô?”
Chu Uyển Kỳ nói: “Bây giờ thì bác sĩ Lâm vẫn đang khám, còn khi nào kết thúc thì tôi chưa biết. Nhưng cũng nhanh thôi.”
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Sớm thế này mà cũng có khách? Chẳng lẽ bác sĩ Lâm không ngủ nướng hay gì?”
“Không phải! Bác sĩ Lâm của chúng tôi rất bận rộn, chỉ cần có khách có nhu cầu, thì đều sang phòng khám để khám. Khách hàng lúc nào cũng có thể hẹn, mà phòng khám cũng mở cửa suốt, không từ chối bệnh nhân nào. Người bệnh này đã tới đây từ đêm qua, bác sĩ Lâm khám bệnh không biết đã xong chưa, mong cô chịu khó chờ một chút.”
Tôi thấy cửa sau lưng cô ta đóng kín.
Giờ tôi không còn là một thần thức, người trần mắt thịt không thể nhìn xuyên qua lớp cửa, không thể nhìn thấy người bên trong đang làm gì, nhưng tôi biết, cái người bác sĩ Lâm này cũng chính là Mạnh Trần, Mạnh Trần năng lực cao siêu hơn tôi rất nhiều, có thể phân thân, hoặc thần thức của hắn ta trải rộng khắp nơi – khả năng gì cũng có, e là giờ tôi cũng đang nằm trong tầm kiểm soát của hắn ta, hắn ta biết thừa là tôi đã đến đây rồi.
Cho nên, tôi cũng không sợ làm toáng lên.
“Nếu tôi không nhẫn nại được thì sao?” Tôi hỏi.
Chu Uyển Kỳ đột nhiên thấy ngại ngùng: “Điều này...”
Tôi đứng dậy, lộ ra vẻ không nhẫn nại, nhìn cánh cửa đóng im ỉm kia, nói: “Có thể nói bác sĩ Lâm của các cô nhanh lên được không?”
Chu Uyển Kỳ bối rối nói: “Công việc cần sự tỉ mỉ mà...”
Tôi đứng dậy đi về phía cánh cửa đó.
Chu Uyển Kỳ vội vàng đứng dậy ngăn tôi: “Cô ơi, cô không thể tùy tiện xông vào như thế, cô là bệnh nhân, bên trong kia cũng là bệnh nhân, cô sốt ruột muốn được trị bệnh, thì người trong kia cũng đang cần chữa trị, đều hiểu cho nhau một chút, xin đừng làm phiền lúc người khác đang điều trị, có được không?”
Tôi hỏi: “Cô còn nhớ, trong điện thoại tôi nói là tôi có bệnh gì chứ?”
“Chứng hưng cảm?”
“Đúng thế! Hơn nữa còn rất nặng! Nếu tôi cảm thấy việc gì đó làm tôi thấy khó chịu, tôi sẽ đánh người! Tránh ra!” Tôi lấy hết sức đẩy cô ta ra!
Khi tôi đi tới cửa, chuẩn bị xông vào thì cửa đột nhiên tự mở ra.
Bên trong là một người phụ nữ mặc áo choàng dài, cô ta đâm vào tôi thì ngay lập tức cúi đầu xuống, vội vàng bước đi. Chiếc áo choàng che mặt của cô ta, nhưng tôi dường như nhìn thấy mặt cô ta...
Cô ta không hề có mặt!
Tôi sợ hãi, bất giác nhìn xuống nền nhà, xem cô ta có bóng hay không!
Dù sao thì ma không mặt cũng là là một loại ma thường thấy, trong phút chốc, tôi tưởng mình bắt gặp một con ma không mặt sờ sờ trước mắt tôi!
Nhưng, cô ta có bóng.
Cô ta là người sống.
Trên người cô ta có hơi của người sống, nhưng lại có mùi đất thối rữa của nghĩa địa phía Tây thành phố...
Một người sống sờ sờ, sao lại không có mặt?
Tôi đoán quả nhiên không sai, tên Mạnh Trần kia làm gì có lòng mà đi cứu người? Hắn ta mở phòng khám chắc chắn là có mưu đồ gì đó!
“Đến thì cũng đến rồi, còn đứng ngoài cửa làm gì? Vào đi!” Bên trong vọng ra một âm thanh vô cùng nhã nhặn lịch sự, rất lạ, là một giọng nói tôi chưa từng nghe bao giờ.
Tôi bước vào.
Trong phòng là một bác sĩ trông nhã nhặn lịch sự, ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, ánh mắt dịu dàng lại có chút xa cách, anh ta lên phố chính xác là nam thần của các cô gái trẻ.
Tôi nhìn anh ta hồi lâu mới nhận ra được một vài nét quen quen.
Anh ta quả nhiên đã sử dụng thân xác của Lâm Nhuận Dư.
Chỉ là tôi không ngờ, hình dáng anh ta trong bệnh viện tâm thần lôi tha lôi thôi, thần kinh không ổn định, cẩn thận chau chuốt hơn lại cứ như đi phẫu thuật thẩm mỹ, có khi ngay cả bố mẹ của Lâm Nhuận Dư cũng không nhận ra!
Anh ta đặt bút xuống, cười hiền lành với tôi: “Lâu quá không gặp cô.”
“?”
“Đạo hữu.”
“!”
Điều này làm sao mà không làm tôi ngạc nhiên được đây?!
Mạnh Trần làm sao có thể xưng hô với tôi là “đạo hữu” được?
Trên đời này, người có thể xưng hô như vậy chỉ có Lâm Nhuận Dư! Hơn nữa anh ta còn điên điên khùng khùng, khi anh ta phát điên, tự mình còn tưởng mình là một người tu tiên, ngày đêm luyện thuốc làm đẹp. Cho nên trong bệnh viện tâm thần, anh ta nhận không ít “đạo hữu”, nhưng tôi lại chỉ có mình anh ta là “đạo hữu”, bây giờ anh ta lại đang gọi tôi là “đạo hữu”, thật làm cho người ta có cảm giác khác biệt!
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Tại sao trên người Lâm Nhuận Dư lúc này lại nhìn thấy rất ít dấu vết của Mạnh Trần, mà càng rõ ràng anh ta là “Lâm Nhuận Dư”?
Lâm Nhuận Dư cười: “Sao thế? Đạo hữu rời khỏi bệnh viện tâm thần thì không nhận ra tôi ư?”
Tôi đi vào vấn đề: “Tôi tìm Mạnh Trần.”
Lâm Nhuận Dư cười mỉm: “Hắn ta không có ở đây.”
“!” Tôi lại ngạc nhiên.
Tuy nói là tôi đã đi thẳng vào vấn đề chính, nhưng cũng không nghĩ mình sẽ có câu trả lời, tuy nhiên anh ta không những trả lời, còn cho tôi một thông tin quan trọng.
Mạnh Trần là Mạnh Trần, Lâm Nhuận Dư là Lâm Nhuận Dư!
Hai người họ là hai người, Mạnh Trần không hề nhập vào xác của Lâm Nhuận Dư!
Nhưng tại sao lại như vậy?