Chấp niệm của tôi với con gái đã làm tôi có động lực bò về phía nhà La Chương. Nhưng kỳ thực cho dù tôi có cố gắng thế nào, thì cũng không thể bì được với lũ quỷ bay trên trời kia.
Giờ đây tôi biết “khóc trời trời không hay, khóc đất đất không thấu” là cảm giác như thế nào rồi.
Tôi gào lên trời xanh “đừng”, tôi lại gào thét xuống dưới đất “đừng”, nhưng trời đất không hề đáp lại tôi!
Đây là sự tuyệt vọng đến như thế nào!
Nó giống như cảm nhận của tôi khi từ điện Diêm Vương về lúc trước, tuyệt vọng đến mức làm tôi cảm thấy rõ rệt, mình chỉ là một con sâu cái kiến.
Cầu trời, cầu đất, cầu người, không bằng tự cầu bản thân.
Nhưng thực tế lại làm tôi càng cảm thấy mình quá nhỏ bé, tôi mà mạnh thì đã không phải đến mức thế này, phải cầu xin trời đất vô tình thương xót cho số phận của đứa bé đáng thương của tôi?!
Nhưng họ không làm gì.
Nhóc Củ Cải khi sinh ra đã nằm giữa ranh giới âm dương, mà bố đẻ của nó lại đưa nó vào cuộc tranh đấu sinh tử này.
Trời ơi, tại sao lại có chuyện này xảy ra?
Tôi vẫn cố gắng đi về phía nhà La Chương, giờ thì đã chẳng còn nước mắt để khóc nữa, khi tôi đến được nhà La Chương, cửa chính nhà anh ta vẫn đóng chặt.
Nhưng tôi biết!
Cửa sổ nhà anh ta vẫn chưa đóng!
Còn Sầm Cửu Nguyên vẫn theo dõi sát sao nhà La Chương, cho nên cũng biết anh ta đã bế đứa bé về, mà cửa sổ lại không đóng, vậy thì làm sao có thể ngăn được lũ quỷ ở nghĩa địa kia đến cướp ma nhãn?
Bây giờ cửa đang đóng, thì ai biết được bên trong đó cảnh tượng sẽ như thế nào?
Cũng có thể đã máu chảy thành sông!
Tôi vồ vào cửa chính định xuyên qua lớp cửa, lại không ngờ là cảm giác đau đớn xuất hiện.
Vậy là sao?
Trước đó chẳng phải tôi có thể xuyên qua cửa, xuyên qua tường hay sao?
Sao bây giờ lại thành ra như vậy?
Là do lá bùa của Sầm Cửu Nguyên?
Chắc vậy rồi!
Nếu không thì làm gì có thể chắn nổi tôi?
Tôi bất lực gõ cửa hét lên, hoàn toàn quên mình bây giờ chỉ là thần thức, cho dù kêu gào thế nào, đập cửa ra sao, thì người bên trong cũng không thể đáp lời.
“La Chương! Anh mở cửa đi! Trả lại con gái cho tôi!” Tôi đang hét ầm ĩ đến lạc cả giọng thì đột nhiên cửa mở ra.
Tôi khựng lại.
Là La Chương ôm đứa bé chạy ra ngoài.
Trông anh ta lúc này rất thê thảm, bộ đồ ngủ ướt sũng mồ hôi, kèm theo nhiều vệt máu trên người, mặt trắng bệch, đôi mắt hốt hoảng, rõ ràng là vừa bị một đống ma quỷ vần vò.
Anh ta lại dường như là nhìn thấy tôi.
“Cút m* mày đi!” Anh ta giơ chân đạp thẳng vào người tôi.
Đây không phải là “dường như”, mà là đã nhìn thấy tôi, hơn nữa còn co chân lên đạp tôi một cái!
Có chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tôi ngã mạnh xuống đất, toàn thân đau đớn.
Đau?
Ma sao biết đau, chứ chưa nói đến chỉ là thần thức!
Tôi tại sao có thể đau?
Tôi không những cảm thấy đau, còn không thể xuyên qua cửa!
Đây là cớ làm sao?
Chính lúc này...
Tôi nhìn thấy trên tường, đó chính là cái bóng của tôi.
Ma không có bóng.
Thần thức càng không.
Tôi làm sao có thể có bóng?
Chẳng lẽ... tôi chưa chết??
Tôi bị chôn dưới mồ một tháng, mà tôi vẫn chưa chết?
Sao có thể thế được?
Tôi hoang mang tột độ, nhưng lúc này La Chương đã ôm con gái tôi chạy lên trên lầu, tôi không còn thời gian mà nghĩ nhiều thế, vội vàng dùng hết sức mình chạy đuổi theo, hét lên: “La Chương! Tôi là mẹ của Củ Cải! Nếu anh nhìn thấy tôi! Thì hãy đến chỗ tôi!”
Nhưng trên lầu lại vọng xuống: “Điên mà tin cô!”