Kết Hôn Âm Dương

Chương 167: La chương, bọn ta đến tìm mi đây (2)

Chương Trước Chương Tiếp

“Chúng tôi??”

Từ đó thốt lên mà làm cho tất cả mọi người trong phòng đều thất kinh!

Họ tưởng rằng, gõ cửa ngoài kia là một con quỷ, lại không thể ngờ, là không chỉ một con!

Sơn Kim Đạo trưởng lúc này không còn điềm tĩnh được nữa, anh ta vội vàng bước đến gần cửa, nhìn qua mắt thần.

Hành lang bên ngoài tối đen sì.

Đèn cảm ứng ngoài hành lang chỉ khi nào có tiếng động thực thì mới sáng, nhưng bây giờ, bên ngoài có cả một lũ người đen sì, mà đèn cảm ứng lại chẳng sáng!

Đứng trước nhất là một người đàn bà.

Cái giọng điệu yểu điệu lúc trước và bản thân cô ta lúc này thì chẳng yểu điệu thục nữ chút nào, trên người toàn đất đá và cỏ khô, một bộ mặt cứng đờ và méo mó đang đứng ở đó.

Khi Sơn Kim Đạo Trưởng nhìn ra bên ngoài thì chúng cũng dường như cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn chúng nên đồng loạt nhìn lên, cười với Sơn Kim Đạo Trưởng.

Điều này không khỏi làm cho Sơn Kim Đạo Trưởng muốn bịnh ra quần.

Anh ta hông dám nhìn thẳng vào lũ ma quỷ bên ngoài, quay người dựa vào cửa, ôm lấy ngực nói: “Bình tĩnh nào, bần đạo chinh chiến bao năm, chưa từng nhìn thấy nhiều ma quỷ như thế! La Chương, anh mời cả đám ở nghĩa trang đến để mở tiệc à?”

La Chương cảm thấy oan ức.

Tuy mới quen Sơn Kim Đạo Trưởng thời gian ngắn, mà trong thời gian ngắn này, thì hai vợ chồng họ đều thấy được năng lực của Sơn Kim Đạo Trưởng, cho nên trong mắt họ, luôn coi Sơn Kim Đạo Trưởng là người không gì là không làm được, cảm giác cho dù có bao nhiêu ma quỷ thì Sơn Kim Đạo Trưởng đều có thể dàn xếp ổn thỏa được.

Nhưng bây giờ...

Sơn Kim Đạo Trưởng lại đang sợ hãi.

Sự sợ hãi của anh ta đang làm sụp đổ hình tượng bấy lâu nay trong lòng hai vợ chồng trẻ, làm cho tia hy vọng cuối cùng của họ bị sụp đổ!

Sơn Kim Đạo Trưởng thở dài, dán lên cửa một bùa bình an, sau đó mới lại gần La Chương và Ái Linh, sắc mặt nghiêm trọng: “Vừa nãy tôi hút âm khí trên chân anh, thì phát hiện ra trên chân anh có một vết rạch dài, có phải là bị thương ở nghĩa trang đó không?”

“Đúng thế, sao, sao vậy?” La Chương bất an hỏi.

Sơn Kim Đạo Trưởng tuyệt vọng thở dài: “Chẳng trách mà chúng có thể tìm đến tận đây! Anh rơi máu của mình ở nghĩa trang, anh có biết hậu quả của việc đó không? Chúng lần theo chiếc ví của anh chưa chắc đã tìm ra được, nhưng nếu là máu, e là anh trốn trong hố ga, chúng cũng lôi lên cho bằng được!”

La Chương ngây ngốc.

“Vậy bây giờ phải làm sao?” Ái Linh lo lắng hỏi.

“Làm thế nào? Tôi bây giờ cũng không biết nên làm thế nào! Cũng chẳng thể bảo anh ta đi thay hết máu?”

Ái Linh và La Chương đần mặt ra.

Sơn Kim Đạo Trưởng cũng lo lắng, anh ta lo đến mức không ngừng đi qua đi lại mà vẫn chưa nghĩ ra cách nào.

Tiếng gõ cửa nhịp nhịp bên ngoài vẫn không có dấu hiệu dừng lại.

Được một lúc thì nghe có tiếng chửi bới, bắt La Chương xuất đầu lộ diện.

Được một lúc lại nghe có tiếng một bà lão ngồi khóc lóc bù lu bù loa bên ngoài;

Môt lúc nữa lại nghe tiếng một người đàn bà nhẹ nhàng dịu dàng gọi tên, nếu không phải Ái Linh biết bên ngoài đang có những thể loại người nào thì chắc chắc sẽ nổi máu ghen chưa biết chừng;

Một lúc sau lại là tiếng đòi nợ;

Lại một tiếng chửi bới...

Bên ngoài dường như đang có một trận nổ âm thanh!

Cuối cùng, Sơn Kim Đạo Trưởng cắn răng nói với La Chương: “Thường mà nói, ma quỷ tìm đến nhà, đều là do có những khẩn cầu gì đó, anh chỉ cần hoàn thành những điều đó, thì chúng ắt sẽ tha cho!”

La Chương như kẻ chết đuối vớ được cọc, dùng hết sức lực gật đầu lia lịa: “Được được được, vậy thì hoàn thành tâm nguyện của chúng! Nhưng... Nhưng nhiều ma quỷ thế, tôi hoàn thành từng điều một, thì phải làm tới khi nào chứ?”

Sơn Kim Đạo Trưởng nói: “Nhiều hơn nữa thì cũng sẽ có ngày kết thúc.”

“Cũng đúng.”

“Chỉ sợ...” Sơn Kim Đạo Trưởng nhìn chằm chằm vào La Chương, giọng điệu u ám: “Chỉ sợ chúng chỉ có một khẩn cầu với anh!”

La Chương băn khoăn: “Một khẩn cầu, vậy chẳng phải tốt sao? Chỉ cần lời khẩn cầu đó hoàn thành là được.”

“Nhưng nếu lời khẩn cầu của chúng chính là kéo anh vào nghĩa địa?”

“!!” La Chương ngẩn người.

Ái Linh hốt hoảng nắm chặt lấy tay người chồng cô ta yêu, nói: “Không, không thể nào! Không thể như thế được! La Chương, anh nói gì đi!”

La Chương lẩm bẩm: “Tôi, tôi cũng không biết nữa!”

Sơn Kim Đạo Trưởng nhìn La Chương hỏi: “Vậy tôi hỏi anh, đêm qua anh tới nghĩa địa đó, có động vào cái gì không?”

“Không.” La Chương lắc đầu.

Sơn Kim Đạo Trưởng tiếp: “Vậy anh có vái nhầm mộ hay không?”

La Chương khẳng định: “Tôi không làm gì hết, tôi chỉ nghe lời ngài, đến khu nghĩa địa đó, và tìm mẹ của Củ Cải! Ngoài ra, tôi chẳng làm gì cả, đến ngay cả mộ phần của mẹ ruột Củ Cải, tôi còn không vái lạy gì cả.”

Sơn Kim Đạo Trưởng hỏi: “Thế trên đường anh có gặp phải người nào kỳ lạ không?”

“Không.”

“Vậy thì đúng rồi!” Sơn Kim Đạo Trưởng thở dài, “Điều mà tôi sợ đã xảy ra rồi! La Chương ơi là La Chương, anh đã chẳng làm gì sai, cũng chẳng hề hứa với ai cái gì, vậy thì chúng xuất hiện ở đây chỉ vì một thứ, đó chính là chúng nghĩ cậu với chúng là đồng loại, muốn đưa cậu đi cùng sang thế giới bên kia!”

La Chương lúc này mặt cắt không còn giọt máu, nhìn chăm chăm vào Sơn Kim Đạo Trưởng bằng con mắt không cam tâm, với cái số mệnh như thế này, anh ta không thể chấp nhận được!

Sơn Kim Đạo Trưởng thở dài: “Tình trạng này cũng không phải là không có cách hóa giải...”

“Đại sư xin ngài nói!” La Chương ngay lập tức hy vọng.

Sơn Kim Đạo Trưởng khó xử nhìn anh ta, lại khó xử nhìn Ái Linh, do dự một hồi, mới khe khẽ nói: “Nếu như có một người thân với cậu, đồng ý thay cậu đi theo chúng, thì cậu sẽ bình an vô sự.”

“Cái gì?!” La Chương hít vào một hơi, đồng tử mắt thu nhỏ lại, anh ta quay người lại, ôm chặt lấy người vợ, vừa nãy còn sợ hãi đến tột độ, mà bây giờ dường như lại đang có một dũng khí mạnh mẽ muốn xông ra ngoài làm gỏi lũ ma quỷ ngoài kia!

La Chương tức giận nói với Sơn Kim Đạo Trưởng: “Ý của ngài là Ái Linh thay tôi đến nghĩa địa đó? Không! Không được! Ai dám động vào Ái Linh của tôi thì tôi sẽ sống mái với kẻ đó, bất kể kẻ đó có phải là người hay quỷ!”

“Ha ha...” Sơn Kim Đạo Trưởng ngại ngùng nói: “Thực ra ý của tôi không phải thế... thực ra cũng không cần là con người, có thể là con vật nuôi mang đi làm vật tế là được.”

“Mạc Mạc? Không được!” Ái Linh nói.

Sơn Kim Đạo Trưởng: “Chó thì sao?”

“Mạch Tử cũng không được!”

“Vậy, chỉ còn có nó thôi.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)