Người quản giáo rất kiên nhẫn giới thiệu môi trường làm việc của từng loại công việc, màn hình lớn chiếu các video hiện trường, những tù nhân mặc đồng phục tù đang làm mẫu thao tác chuẩn, giảng giải quy trình vận hành các loại dụng cụ. Điều đáng chú ý là trên cánh tay của mỗi người trong video đều đeo một băng tay, trên đó viết bốn chữ lớn “Ủy viên học tập“.
Giảng xong, người quản giáo hỏi: “Ai trong số các người muốn làm ủy viên học tập?”
Người quản giáo rất ôn hòa, ít nhất là từ hôm qua đến giờ, tất cả quản giáo - kể cả quản giáo duy trì trật tự ở nhà ăn sáng nay, đều thực thi pháp luật một cách văn minh, hướng dẫn từng bước
Vì vậy, có tù nhân mạnh dạn hỏi: “Ủy viên học tập là gì?”
“Các người chưa từng đi học sao?” Người quản giáo tỏ vẻ kỳ lạ. “Đến ủy viên học tập là gì cũng không biết?”
Người quản giáo nói: “Dẫn mọi người đọc sách buổi sáng, khi thầy đến thì hô đứng dậy, thu vở bài tập, thống kê người đến muộn, về sớm—”
Chu Kha ngắt lời: “Đó không phải là lớp trưởng sao?”
Người quản giáo nói: “Ở đây chúng tôi gọi là ủy viên học tập.”
Chu Kha: “...”
“Các người đều không muốn làm ủy viên học tập sao?” Người quản giáo hỏi.
Có người hỏi: “Làm ủy viên học tập có lợi ích gì?”
Người quản giáo nói: “Làm ủy viên học tập thì phải có lợi ích sao?”
Không ai tự nguyện làm ủy viên học tập, người quản giáo lấy ra một tờ danh sách - nếu thứ đó có thể gọi là danh sách, rồi gọi một con số.
Ủy viên học tập là 392.
Một thanh niên tóc húi cua.
Tan học, Chu Kha chạy đến bên cạnh Chương Trì, lén lút hỏi: “Cô số mấy?”
Chương Trì: “082.”
Chu Kha giơ vòng tay lên: “Tôi là 333.”
Hai người đến nhà ăn.
Bữa trưa món ăn rất ít, chỉ có cháo loãng màu vàng nhạt, thêm một bát canh thịt băm sền sệt không biết được ninh từ bao giờ, thịt đã nhừ nát hoàn toàn. Rau xanh mỗi người được một bát nhỏ, rất “thiên nhiên”, thậm chí còn có cả con sâu chưa rửa sạch.
Cháo loãng nhừ hơn cả buổi sáng – chắc chắn là đồ hâm lại. Canh thịt có mùi hôi hôi, rau thì chỗ nhạt nhẽo, chỗ lại mặn chát.
Chu Kha ăn một cách vô cùng khổ sở, vì động tác nuốt xuống quá khó khăn, anh ta phải làm gì đó để phân tán sự chú ý.
Anh ta ngẩng đầu lên, thấy Chương Trì đang ăn ngon lành.
Anh ta rất tò mò về Chương Trì.
Bởi vì cô quá bình tĩnh.
Cho dù là đến nhà tù, hay chứng kiến án mạng, hay ăn thứ đồ ăn như cám lợn này, cô cũng bình tĩnh hơn hầu hết mọi người trên máy bay hôm đó.
Một người trong trường hợp nào mới có thể thờ ơ với cảnh tượng này?
Hoặc là thần kinh thô ráp bẩm sinh, hoặc là đã chứng kiến quá nhiều tình huống tương tự, nên không còn gì lay động được nữa.
Cô chắc là thuộc dạng trước.
“Cô thấy nơi này thế nào?” Chu Kha hỏi.
Chương Trì đang húp canh thịt: “Tốt lắm.”
Mắt Chu Kha như muốn lọt khỏi tròng: “Tốt?”
“Tốt chỗ nào?”
Chương Trì nói: “Áo đến thì đưa tay, cơm tới thì há mồm.”
Chu Kha: “...”
“Tâm lý cô thật tốt.” Chu Kha nói với vẻ phức tạp.
Chương Trì nốc cạn bát canh, sau đó dùng thìa cạo sạch chút cháo cuối cùng trên đĩa. Chiếc đĩa lại sạch bong như vừa được vớt ra khỏi bồn rửa.
“Trước đây có người nói với tôi, có những người dù trời có sập xuống cũng vẫn ngủ ngon ăn khỏe,“ Chu Kha chậm rãi nói, “Tôi thật sự ghen tị với cô.”
Con người đôi khi cũng ghen tị với lợn.
Chương Trì không cho rằng anh ta đang khen mình. Lười để ý.
Đồ ăn thực sự khó nuốt, Chu Kha buông đũa bắt đầu tán gẫu: “Nghe nói từng có một tù nhân dùng xương gà cứa cổ người khác, nên bây giờ thịt rau ở đây đều không có xương.”
Anh ta nhìn về phía những người đang xếp hàng lấy thức ăn: “Cô không phát hiện ra sao, ở đây không có bất kỳ vật sắc nhọn nào.”
Đúng vậy.
Đồ dùng ăn uống đều bằng nhựa, muôi múc cơm bằng thép không gỉ, nhưng trên đó lại buộc một sợi dây xích, đầu kia nối với tường, nếu cầm lên quá một mét thì muôi sẽ bị kẹt lại.
Chương Trì nói: “Anh nghe ai nói vậy?”
Chu Kha nói: “Bạn cùng phòng của tôi.”
Chương Trì nhớ đến anh chàng cao lêu nghêu nằm giường dưới hôm qua.
“Sao anh ta lại nói với anh chuyện này?”
Chu Kha nói: “Anh ta cũng thấy đồ ăn ở đây dở tệ. Nghe nói trước khi vụ việc kia xảy ra, nhà ăn buổi trưa còn có cả gà cá nguyên xương.”
Chương Trì hơi khó hiểu: “Anh ta thích tán gẫu lắm à?”
Trông không giống vậy.
Chu Kha nói: “Anh ta cũng là đồng hương của tôi.”
Chương Trì: “...”
Chu Kha nói: “Chúng tôi còn học chung tiểu học.”
“... Quê anh đúng là đất lành chim đậu.” Sau một lúc lâu, Chương Trì mới nhận xét.
Chu Kha nói: “Đúng vậy, nghe nói khu phố của chúng tôi đóng góp 50% tỷ lệ tội phạm của toàn thành phố.”
Chương Trì: “Anh còn thấy tự hào nữa chứ.”
Chu Kha có chút buồn bã: “Tôi cũng không muốn vậy. Tôi còn mong học hành để đổi đời.”
Chương Trì nhớ lại những lời anh ta nói trên máy bay, dừng một chút: “... Vì không có tiền học đại học à?”
Chu Kha nói: “Đại học gì chứ, tôi còn chưa học hết cấp ba. Học dốt nên học cấp hai xong là nghỉ học luôn rồi.”
Chương Trì: “...”
Chu Kha nói: “Thế giới này thật tàn nhẫn với những học sinh kém.”