Trong một thung lũng u tĩnh không tên, Huyền Thành Tử liếc nhìn Vũ Dực Tiên đang tràn đầy mong đợi, sau đó quay sang nhìn Khổng Tuyên, trong mắt mang theo ý dò hỏi:
“Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Uy khí sát phạt trên món linh bảo này rất nặng đấy.”
Khổng Tuyên do dự chốc lát, nhìn sang Vũ Dực Tiên nói: “Đệ còn trẻ, món linh bảo này sát khí quá nặng, đệ chưa khống chế nổi đâu. Chi bằng để ta giữ trước vậy.”
Vũ Dực Tiên bật cười ha hả: “Hai ta chẳng phải cùng nở ra từ một quả trứng sao… Nhưng huynh nói cũng đúng, vừa nhìn thấy món bảo vật này là ta có cảm giác như đang đứng giữa núi xác biển máu. Với tính cách của ta, e rằng thật sự dễ bị nó ảnh hưởng.”
Không ngờ hai huynh đệ lại không xảy ra tranh chấp...
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây